Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một người không thể quên

2022-12-09 01:30

Tác giả: Cái Linh


blogradio.vn - Tôi hỏi cô ấy “Từ khi nào mà cô biết cô yêu anh vậy?” tôi vẫn nhớ như in cái nét mặt ấy, cái cười buồn bã và cái thở dài đầy bất lực “Khi tôi biết anh thân thiết với một người bạn mà tôi không thích”. Chắc vì cô ghen nhưng thật ra tôi nghĩ đó có lẽ là thời điểm bộc phát để cô nhận ra tình cảm đã có từ lâu.

***

Cả thanh xuân của bạn từ khi biết yêu có tồn tại một người nào như vậy không? Một người thật đặc biệt. Tôi có biết cô gái, cô ấy yêu một người nhỏ hơn mình hai tuổi, chàng trai ấy là một người rất trẻ con và cô thì rất trưởng thành. Trong mắt bạn bè, họ vốn dĩ không hợp nhau, cô biết nhưng như thế thì sao chứ. 

Cô đã thực sự yêu anh rồi, yêu một cách mù quáng. Trong mắt những người xung quanh cô là người rất khó tính và kiểu rất lạnh lùng nhưng chẳng ai nghĩ đến việc cô vì một người mà như vậy. Tình yêu mà cô dành cho anh là thật lòng là tự nguyện là mọi sự ưu tiên nhưng vì như vậy anh mới không cần đấy. Họ vốn dĩ không phải là người yêu, khi tôi nghe đến đây tôi rất bất ngờ, cứ ngỡ là người yêu nhau nhưng thật ra mối quan hệ của họ là mập mờ tận 5 năm. 5 năm không ngắn đâu, họ trải qua những mối tình những người khác nhau nhưng mối quan hệ này vẫn tồn tại song song đó không biến mất.

Tôi hỏi cô ấy “Từ khi nào mà cô biết cô yêu anh vậy?” tôi vẫn nhớ như in cái nét mặt ấy, cái cười buồn bã và cái thở dài đầy bất lực “Khi tôi biết anh thân thiết với một người bạn mà tôi không thích”. Chắc vì cô ghen nhưng thật ra tôi nghĩ đó có lẽ là thời điểm bộc phát để cô nhận ra tình cảm đã có từ lâu. Một tình cảm đã từ từ có từ ngày qua ngày chẳng qua cô ấy không nhận ra vì xung quanh quá nhiều mối quan hệ khác. Nhưng khi nhận ra tình cảm ấy, một cơn bão lớn sắp kéo đến. Đoạn tình cảm đấy đã dằn vặt cô tận mấy năm trời, có những ngày cô cũng chỉ nhìn những nơi cả hai đã đi qua thôi mà đã khóc rồi.

dieu-nuoi-tiec-cua-thanh-xuan1

Cô vẫn chấp nhận quen những người khác đấy, đoạn tình cảm đó chưa bao giờ dứt, có lẽ cô đến với người khác vì không muốn cứ mãi nhớ anh. Vì chấp nhận mập mờ với khoảng thời gian khá lâu nên đến cùng phải chấp nhận một sự thật chẳng thể yêu ai ngoài anh. Cô ấy kể rằng kỉ niệm áp mà cô thích nhất là ánh hoàng hôn bên anh, đến nỗi sau này khi cả hai không còn liên lạc với nhau, cô không còn dám ngắm hoàng hôn nữa. 

Cô không dám nói mình sẽ quên bởi vì cái mọi người nhìn thấy mỗi khi cô nhắc đến là sự buồn bã trong ánh mắt. Hiện tại tình cảm mà cô dành cho anh là còn chứ nhưng không nồng nhiệt nữa. Mới hôm qua đây khi mà vô tình nghe một người bạn nói về sự không cam tâm và tiếc nuối khi mà còn yêu nhưng phải rời xa nhau, cô đã bật khóc như một đứa trẻ. Đã rất lâu rồi không ai nhắc đến những tâm tư mà cô chưa bao giờ nói với ai, thực ra bạn bè đều nghĩ cô đã quên nhưng làm sao có ai hiểu vết thương ấy sâu như nào ngoài bản thân cô.

Khi đọc được bài viết nói về yêu năm mươi và giữ năm mươi của tôi cô ước rằng phải chi mình biết sớm hơn thì có lẽ không tổn thương đến vậy. Thật ra nếu như ngay tại thời điểm đó cô biết thì cô vẫn sẽ chọn yêu mù quáng thôi, vì khi đó trái tim cô đã bị cột lại bởi anh rồi. 

Người ta chọn yêu năm mươi cho bản thân mình lúc đó họ đã chịu sự tổn thương sâu sắc trong quá khứ bởi một người bởi một tình cảm rồi. Những người lý trí trong tình cảm chẳng phải vì họ giỏi mà chẳng qua vì trong tim họ đã có hình bóng một người rồi, nên những người đến với họ họ không thể toàn tâm yêu đâu vì có thể họ sẽ tìm đâu đó bóng dáng mà đã không thuộc về họ từ lâu. 

Yêu một người thật ra không khó, cái khó là làm sao để quên đi mới là điều đáng nói. Nhưng dù muốn dù không đến một lúc nào đó bạn vẫn phải chịu thua trước thời gian làm hao mòn đi tình cảm đó, nên có lẽ thời gian vô tình là một liều thuốc để giúp những người yêu một người mà không có được đó là sự không cam tâm.

dau-don-vi-mot-nguoi

Giờ đây cô đã có can đảm ngắm hoàng hôn lại rồi nhưng “hoàng hôn đẹp nhất nhưng sao hôm nay lại buồn”. Tôi không hiểu một vết thương đã sâu như thế nào mà đã ám ảnh cô ấy như vậy chứ? Chắc trên đời này chẳng ai hiểu vết thương đó bao lần đắp thuốc bao lần khâu lại ngoài chính bản thân cô. Ai cũng bảo cô cố chấp không mệt sao? Mệt chứ, nhưng sao mà quên được, cô chẳng phải cứ bám lấy quá khứ nhưng đã chẳng còn can đảm để có thể yêu ai khác mù quáng như thế nữa. Có dũng khí để ngắm hoàng hôn nhưng chẳng đủ dũng khí để yêu một người trọn vẹn nữa.

Ta hay hoài niệm về những điều đã qua, tôi rất thích cảm giác ngồi ở nơi nào đó một mình nhớ về người cũ, chuyện cũ, đôi khi khóc cũng được, vì đời này chẳng phải lúc nào chúng ta cũng phải gồng mình mạnh mẽ. Chúng ta cho phép bản thân khóc cũng được mà, yếu đuối một chút thì sao chứ. Khi nghe chuyện của cô ấy tôi bỗng nhận ra rằng từ sau người đó đến bây giờ tôi vẫn không có một mối tình trọn vẹn, rất nhiều người đến và không dừng lâu ở bên tôi, vì tôi luôn là người kiểm soát những mối quan hệ, đến hay đi là do tôi quyết định. Và chắc vì bản thân không tìm được người mà có thể khiến cho tôi có cảm giác yêu thích hơn người đã giấu trong tim. 

Tôi luôn rất tỉnh táo nhưng vì tỉnh táo mới không thể dễ dàng hạnh phúc, ta có thể chấp mê một lần để khi tỉnh thì ta sẽ tỉnh hoàn toàn, còn tôi lý trí nhưng mãi không buông được, vì tỉnh táo để luôn nhớ rằng mọi thứ vẫn còn đó và chấp nhận họ là công tắc cả cuộc đời này. Chẳng ai hiểu bản thân ngoài chính mình cả nên cũng chẳng ai hiểu tình cảm của tôi dành cho họ là một khoảng lặng như thế nào.

© Cái Linh - blogradio.vn                             

Xem thêm: Dù qua bao nhiêu lần 10 năm chúng ta vẫn bỏ lỡ

Cái Linh

silent

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top