Cảm ơn vì hôm nay bạn đã cố gắng hết mình
2022-11-27 01:20
Tác giả:
Ngọc Hà
blogradio.vn - Mỗi ngày, từng bước chân của tôi trên con đường này dù là nhỏ thôi nhưng cũng là mọi nỗ lực và cố gắng của bản thân, vậy nên nếu được nhắn gì đó cho tôi của ngày hôm qua có lẽ tôi chỉ muốn nói rằng “Cảm ơn vì hôm nay bạn đã cố gắng hết mình”.
***
Tôi hay vô tình bắt gặp những câu nói như thế này “Nếu có thể bạn muốn nhắn nhủ điều gì đến bạn của ngày hôm qua?”, lúc đó tôi cảm thấy buồn cười lắm, cái gì mà nhắn nhủ.
Lúc còn bé, người ta hay mong rằng mình sẽ lớn lên thật nhanh để làm những gì bản thân muốn, không bị bó buộc, không bị cưỡng ép hay đơn giản là không phải đến lớp. Nhưng sau khi trưởng thành rồi, mới nhận ra bản thân mong được quay về lúc nhỏ như thế nào, khi bước ra đời mới hiểu được thế nào là sức ép, thế nào là áp lực, lúc này lại ngồi đó hồi tưởng lại quá khứ đẹp đẽ mang tên tuổi thơ. Thèm được là những cô cậu nhóc tung tăng vô tư trên con đường đi học đầy nắng, những buổi hoàng hôn tụ tập ở góc nào đó bày trò nghịch ngợm rồi lại sợ bị ăn đòn, hay vô tư mà cười giỡn dưới mưa một cách thích thú thay vì nhờ mưa giấu giúp những giọt nước mắt đau lòng.
Mới đó thôi, bụi dâm bụt còn đỏ thắm bên hàng rào sau vườn nhà hàng xóm, ven bờ đê vẫn đâu đó lưu lại dấu chân của những năm tháng thơ ngây, nhưng lũ trẻ ngày xưa thì đã đâu mất rồi, một cái chớp mắt đã trở thành kí ức.
Vốn dĩ thời gian là một thứ vô hình mà con người mãi mãi không thể nắm bắt cũng không thể lấy lại, nó là câu hỏi cho mỗi người cũng là câu trả lời cho tất cả chúng ta. Mới hôm qua thôi, hai bàn tay vẫn đan lấy nhau bao bọc cho nhau, ánh mắt vẫn hướng về nhau, vẫn trao cho nhau bao nhiêu ngọt ngào, nhưng qua đến ngày mai tất cả chỉ còn là hoài niệm, nuối tiếc và hai chữ “đã từng”.
Hôm qua còn cùng nhau bước đi trên một con đường, cùng bao nhiêu hi vọng và dự định, nhưng hôm nay đã chỉ còn là bóng hình mờ ảo của nỗi nhớ cùng con đường thênh thang cô độc. Thời gian chỉ tồn tại trong hồi ức của một người, về một điều gì đó đã qua, về một ai đó đã đi mãi, tất cả gom gọn vào hai chữ “quá khứ” và “kỉ niệm”.
Một mùa dịch vừa qua, bao nhiêu mất mát, bao nhiêu đau thương cũng phần nào dạy cho mỗi người một bài học mang tên trân trọng. Vừa mới hôm qua thôi còn là một bữa cơm vui vẻ như vốn dĩ hằng ngày chúng ta gọi là bình thường, nhưng hôm nay nó đã trở thành một mong muốn khó mà thành.
Có những điều tưởng chừng là đơn giản nhưng đến khi ngoảnh đầu lại trở nên lớn lao và xa vời biết bao. Có như vậy, bản thân mỗi người mới học được cách trân trọng để không bỏ lỡ hay hối tiếc bất cứ điều gì. Đôi khi chỉ là chậm một chút, đợi một giây mà đến lúc gặp lại là một kiếp người dài dằng dặc, không phải là vội vàng nhưng tốt nhất là đúng lúc và kịp thời.
Thời gian là hữu hạn nhưng đời người là vô thường, bất kì ai cũng không thể tránh được chuyện chia ly vì số phận, lúc cách nhau một con đường sinh tử rồi có muốn nói gì cũng chỉ là những giọt nước mắt vô nghĩa và muộn màng.
Hạnh phúc khó tìm lắm, phải trải qua bao nhiêu giông bão mới có thể tìm được, nhưng nó cũng mỏng manh lắm,lỏng tay một chút sẽ rơi xuống mà vỡ tan. Có những thứ mất đi vì sự vô tâm của người ta, vì nó quá đỗi bình thường mà khiến người ta coi nhẹ và không biết nắm giữ, đến khi mất rồi chỉ biết đau lòng mà hồi tưởng, đến khi đó có quá muộn không để nói hai từ ‘xin lỗi’.
Bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhắn gửi điều gì đến mình của quá khứ, không phải vì hiện tại tôi sống rất tốt mà là vì tôi không còn quan tâm đến những gì đã qua nữa.
Mỗi ngày, từng bước chân của tôi trên con đường này dù là nhỏ thôi nhưng cũng là mọi nỗ lực và cố gắng của bản thân, vậy nên nếu được nhắn gì đó cho tôi của ngày hôm qua có lẽ tôi chỉ muốn nói rằng “Cảm ơn vì hôm nay bạn đã cố gắng hết mình”.
© Ngọc Hà - blogradio.vn
Xem thêm: Cuối cùng em cũng có thể bước qua quá khứ để hạnh phúc rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai
Và đó là lúc những trang nhật ký chẳng còn về những chú mèo hay một vài cây nấm nhỏ tôi thấy bên đường nữa, mà là đôi ba chiếc sticker kèm với cậu nhóc nhỏ ngủ gật đã đi vào từng đoạn ký ức mãi không quên của tôi.

Chỉ tôi mới giúp được chính mình
Trong mỗi bước đi, tôi nhớ về những lúc ngã gục, nhưng cũng không bao giờ quên việc lấy lại đà và đứng dậy vững vàng.

Còn mẹ là còn nơi trở về
Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm.

Sương à!
Hai Sương nằm trên giường, hai mắt sưng húp, cô khóc không dừng nổi. Cô thương thầm cậu ba từ tấm bé, cậu ba từng cứu mạng cô, cô đã thề quyết gả cho cậu. Nhớ đi nhớ lại, cô vẫn nhớ có mấy lần cậu ba quan tâm, chăm sóc cô dữ lắm mà.

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?
Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao
Vì cuộc đời này vốn dĩ là những chuyến đi không ngừng nghỉ kia mà, tại mỗi ngã rẽ bạn dều có thể sẽ xa một người mãi mãi. Sau đó bạn có thể lại quen một người, có thể cùng bạn đi đến tận cuối con đường, một người có thể tình nguyện cầm cán ô che chở cho bạn dưới những cơn mưa.

Những chuyến xe
Một chút ký ức ấy quý lắm, nhìn những tán cây xanh rờn, nhắm mắt lại, ông thích thú khi thấy mình lại quay về ngày xưa, ngày mà ông còn phơi phới niềm tin vào cuộc đời sẽ cho ông những điều no đủ, rằng quyết định rời ngành công an để lấy tiền vốn làm ăn sẽ đúng.

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn
Những tâm hồn nhạy cảm có thể tự mình nở rộ như những bông hoa rực rỡ ngoài kia.

Anh trộm nhớ mùa thu
Anh trộm nhắc mùa thu Lại thấy thương những con đường lá đổ Hoa sữa ngọt vùi mình vào lòng phố Heo may ngập ngừng nhớ nhớ quên quên