Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đi về ánh mặt trời

2022-11-07 01:20

Tác giả: Sông Cạn


blogradio.vn - Cô không muốn trở về nơi nhà trọ đó càng không muốn lại quay về cuộc sống trước đây. Cô giống như một cánh chim bị giam cầm trong chính chiếc lồng của mình. Giờ đây lồng đã bể, chim cũng được tự do mơ tới bầu trời xanh, mơ tới giấc mơ tung bay muôn nơi. Nghĩ tới đó cô lại mỉm cười, lấy tay gạt nước mắt. Ánh mặt trời đang ngả về chiều, chiếu vào khung cửa xe ấm áp. Thế là cô sắp ra khỏi thành phố rồi. “Tạm biệt thành phố, tạm biệt tôi”. Cô mỉm cười rồi lặng lẽ xuống trạm. Cô đi rồi, đi vào trong ánh dương ấm áp đang bao phủ.

***

“Anh thôi đi có được không, tôi quá mệt mỏi với anh rồi”, tiếng la của cô gái vang vọng trong không khí tịch mịch của xóm trọ nghèo.

Cô nước mắt lã chã nhìn người đàn ông trước mặt, nỗi đau bất chợt bóp nghẹt trái tim cô. Vết thương trong tim cô ứa máu. Nhìn bản thân rồi nhìn qua người đàn ông trước mặt, một cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm cô. Tại sao cuộc đời cô lại ra nông nỗi này chứ, cô rốt cuộc đã làm gì sai để phải chịu đựng những điều này. Ký ức như một thước phim quay ngược khiến nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, nỗi buồn cứ như những hạt mưa hắt hiu rơi ngoài khung cửa sổ.

Ngày đó cô là một cô gái xinh đẹp nhất xóm, biết bao người theo đuổi. Anh là một thanh niên nổi tiếng đẹp trai nhưng lại không nghề ngỗng gì, suốt ngày đi quậy phá xóm làng, chỉ được cái dẻo miệng lừa được trái tim người thiếu nữ mới lớn. 

Không hiểu sao cô lại thích anh được, cho mãi tới bây giờ cô cũng không biết lý do. Phải chăng tình yêu vốn đã không cần lý do, đơn giản yêu là yêu thôi hoặc chỉ là sự mê muội nhất thời, sự mê muội nhấn chìm mất cả lý trí để rồi mọi chuyện mới đi quá ranh giới của nó.

Thế rồi hai người cưới nhau, cùng dắt nhau lên thành phố tìm việc. Vì không có nhiều tiền, hai người đành thuê một căn nhà trọ nhỏ, trong một hẻm chật chội ở giữa lòng Sài Gòn hoa lệ. Chật vật suốt mất mấy tuần thì cuối cùng cô cũng xin được việc trong một công ty may, còn anh thì làm công nhân cho một công ty sản xuất giày da.

phu-nu-lon-len-tu-nhung-noi-buon

Cô vốn xinh đẹp lại vui tính nên rất dễ hòa đồng trong môi trường mới. Trong team cô rất thân với Hải, người luôn giúp đỡ và hướng dẫn cô trong công việc. Cô xem hai người chỉ là bạn, vốn biết phận mình đã là gái đã có chồng nên cũng không bao giờ đi quá giới hạn với anh. Về phía Hải, anh chắc cũng có tình cảm gì đó đặc biệt với cô. Hết mua bữa sáng lại tới mua bánh trái phòng cô đói, đôi khi chồng cô tăng ca còn đưa cô về tận phòng trọ. Nhỏ Hà, đồng nghiệp của cô thấy vậy thì mới thắc mắc.

“Mày với thằng Hải có gì với nhau không thế, sao tao thấy hai đứa bây mờ ám lắm nha”

Cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của nhỏ Hà, sau đó cũng chỉ mỉm cười đáp lễ.

“Có gì đâu mày ơi, tao là gái đã có chồng rồi, mày mà còn đồn ác ý như vậy tới tai chồng tao thì tao sống không nổi mất”

“Biết rồi, bạn bè với nhau nên tao quan tâm thôi chứ ai lại đi đồn lung tung”.

Thế là sau lời thề thốt đầy chắc chắn của nhỏ Hà, ngày hôm sau cả công ty đều đồn ầm lên cô và Hải là tình nhân.

Nếu có thể lấy một ví dụ phóng đại để so sánh thì thật không điêu khi nói tốc độ của tin đồn còn lan truyền nhanh hơn cả tốc độ của ánh sáng nữa. Chồng cô nghe tin, ban đầu cũng định hỏi vợ nhưng rồi lại thôi. Cứ như thế anh ôm một nỗi nghi hoặc lớn trong lòng. 

Nỗi niềm ấy ngày càng lớn hơn khi bạn bè ở chỗ làm bắt đầu châm chọc anh, “vợ mày đang ngủ với thằng khác mà còn ở đây làm à”. Nói rồi cả bọn cười ầm cả lên. Cơn giận trong anh cũng ngày càng lớn. 

Anh tin vợ mình, cô lúc nào cũng dịu dàng, yêu thương anh. Mấy nay anh đi làm chân tay nhức mỏi, đêm nào cô cũng đấm bóp, bôi thuốc cho anh. Thế mà bây giờ lại vì những tin đồn vớ vẩn ấy mà làm anh hoài nghi về cô vợ đầu ấp tay gối suốt thời gian qua. 

phu-nu-neu-muon-hanh-phuc

Người xưa nói đúng, không có lửa thì làm gì có khỏi, anh vẫn giữ gì đó lấn cấn trong lòng về vợ mình. Đặc biệt khi mọi người xung quanh dường như đều biết chuyện gì đó thì anh lại ở đây như một thằng ngốc để cho vợ dắt mũi. Nghĩ thế, ngày hôm sau anh xin nghỉ làm đi canh cô.

Như thường lệ, anh chở cô đi làm, tới chiều thì anh gọi nói vợ là anh tăng ca bảo cô về trước đi. Anh đứng ngoài cổng canh thì không sai được. Cô đang ngồi trên xe một người đàn ông khác cười cười nói nói vui vẻ. Anh cắn môi cho tới khi môi bật máu mà không hay biết. Anh không khóc, đôi mắt anh đỏ lên như có một ngọn lửa đang hừng hực. Trong đầu anh lúc này hiện đi hiện lại những lời trêu chọc của đồng nghiệp cùng chỗ làm, hiện đi hiện lại hình ảnh cười tươi của cô khi đi bên cạnh Hải, hiện đi hiện lại nhiều tới mức anh phải ôm đầu tránh để những điều đó nổ tung trong cơn điên cuồng.

Cho tới khi anh thấy Hải chở cô về phòng trọ rồi còn cởi nón bảo hiểm giúp cô thì ngọn lửa tức giận trong anh đã không còn trụ nổi nữa mà bắt đầu bùng cháy dữ dội.

Anh đi tới nắm lấy tay cô lôi vào trong phòng, khóa cửa lại. Đôi mắt anh đỏ ngầu, một màng nước bao phủ như đang trực trào chảy ra. Anh điên cuồng đập bể hết mọi đồ đạc trong cơn nóng giận. Trông anh bây giờ như một con quỷ dữ, điên cuồng, hung tợn.

Cô cảm thấy xa lạ với người trước mặt mình, nhưng vẫn không hiểu anh tại sao lại như vậy, cô nắm lấy tay anh gặng hỏi trong tiếng đồ đạc rơi.

“Anh bình tĩnh lại đi, anh sao vậy, anh làm vậy em sợ lắm”

“Sợ sao”, anh vứt cái ly đang cầm trên tay ra bóp chặt lấy cằm cô, đôi mắt đỏ hiện lên những vằng máu trông thấy hãi hùng.

“Sợ mà cô còn qua lại với thằng khác, sợ mà cô dám cắm sừng thằng này à. Mày thấy tao dễ quá nên làm tới phải không. Vậy hôm nay ông cho mày thấy”. Lời nói vừa dứt thì anh cũng đã đẩy cô văng ra góc phòng.

khi-chung-ta-thuc-su-biet-yeu

Cô ôm bụng đau đớn, tay chống xuống đất muốn gượng dậy lại cắm phải mảnh thủy tinh vỡ. Anh nhìn cô, ánh mắt ghét bỏ, “sao, đừng có bày bộ mặt đó với tôi, mới có ngã chút xíu mà làm bộ”, nói rồi anh đi tới nắm tóc cô nhấn đầu cô xuống nền. Cánh cửa sắt mở ra kèm theo một tiếng thật đanh tai do bị đạp mạnh, anh ta đi rồi.

Cô nằm đấy, nước mắt cứ chảy ra. Bàn tay đẫm máu nhưng cô không cảm thấy đau đớn, cô chỉ cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu. Từng giọt, từng giọt nhỏ vào lòng cô những vết thương. Đôi mắt cô đơ ra nhìn vào một góc phòng.

Vài con chuột đang hoảng hốt chạy qua chạy lại tìm nơi trốn, chiếc bàn bị hất đi để lộ ra một tổ gián cánh, con to con nhỏ lúc nhúc bò ra. Cô lại đảo mắt một lượt qua chiếc vòi nước bị hư đang rỉ từng giọt xuống nền gạch vàng. Bỗng có gì đó rơi trên mặt cô, cô không thèm lấy tay hất đi vì cô biết đây là bụi gỗ mục rơi ra từ mái nhà. 

Bỗng chốc cô thấy mình dường như trước kia không hề để ý đến lũ chuột kia, giờ đây cô nhìn chúng, những đôi mắt hốt hoảng nhìn cô rồi lại ba chân bốn cẳng chạy trốn. Cô cười trong thống khổ, tới bây giờ cô cũng như con chuột đang trốn chui trốn nhủi trong nền nhà cũ kỹ, bẩn thỉu này.

Cô nhìn căn phòng bừa bộn rồi lại nhìn bàn tay đẫm máu, không chịu được nữa mà hét lên, “A”. Tiếng hét trong đau đớn, tuyệt vọng. Rồi cô khóc, nước mắt cứ thay nhau tuôn rơi không ngừng được. Bỗng bụng cô lại quặn đau, rồi máu từ quần chảy ra ước hết ra cả nền gạch.

“Con tôi, con, mẹ xin lỗi”, cô ôm bụng theo từng cơn đau như thắt lại. Cô đã mang thai, cô mới biết được tin này hôm qua, nay đi làm về cô còn mua cả bánh ngọt, định đi làm về hai vợ chồng cùng ăn bánh rồi cô sẽ nói với chồng chuyện vui này. Nhưng cô đâu có ngờ mọi thứ lại thành ra như thế.

dung-ban-re-long-tu-trong-de-doi-lay-tinh-yeu-758x487

Cô gượng dậy, lấy hết phần sức còn lại bò từng bước nặng nề ra phía cửa, nơi có ánh nắng chiều còn đang yếu ớt chiếu vào. Cô muốn thoát khỏi nơi đây, cô muốn thoát khỏi căn phòng đã giam cầm cả tuổi xuân của cô, giam cầm tương lai của một thiếu nữ đang tuổi xuân xanh.

Đôi tay đau đớn cuối cùng cũng lết tới cửa, cô vươn đôi tay đầy máu chìa ra vẫy xin sự giúp đỡ, miệng không ngừng thều thào, “Cứu với, cứu con tôi với”. Mắt cô dần dần mờ đi rồi cô bất tỉnh.

Cho tới khi mở mắt ra một lần nữa thì cô đang ở một trạm xá gần khu trọ.

Cô y tá đi tới, ngồi bên cạnh cô.

“Hôm qua cô bất tỉnh, mọi người trong xóm trọ đã đưa cô tới đây. Họ đợi mãi không thấy cô tỉnh nên đã về đi làm rồi”.

“Con tôi”, cô thều thào trong hơi thở yếu ớt nhìn bụng mình.

“Chia buồn với cô, xuất huyết trong, đứa bé không thể trụ lại được”

Cô không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay để những móng tay cắm vào trong da thịt, cô khóc. Những tiếng nấc vang lên bi thảm đến đau lòng.

Không muốn, tôi không muốn sống như thế này nữa, tôi không muốn quay về căn nhà trọ ấy, không muốn nhìn thấy người đã cướp đoạt con tôi. Tôi muốn đi, tôi muốn đi. Nội tâm cô gào thét trong tuyệt vọng.

Cô mệt mỏi bước từng bước nặng nề kèm theo cơn đau từ phần bụng truyền lên, cô ráng đi ra khỏi trạm xá tới trạm xe buýt gần đó.

Chuyến xe buýt tới, cô bước lên xe.

“Cô muốn xuống trạm nào”

“Trạm nào cũng được, miễn là đi khỏi đây”

Người soát vé già nhìn cô với một đôi mắt ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn đôi mắt của cô gái ấy cùng bộ quần áo bẩn thỉu thì ông cũng đoán được phần nào.

"Trạm cuối là ra khỏi thành phố đấy nhé".

trái-tim-tan-vỡ

Cô gái mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế. Đôi mắt nhắm nghiền lại. Đi đâu cũng được, miễn là đi đi đừng dừng lại.

Cô không biết tương lai ra sao, điều gì đang đợi cô ở trạm cuối kia. Nhưng cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi hiện tại, thoát khỏi quá khứ để tìm thấy ánh sáng riêng cho mình. Cô nhớ cô của trước kia, tự do, hạnh phúc. Cô nhớ ra rồi, cô yêu thiên văn, thích ngắm nhìn những vì sao đêm lấp lánh trên nền trời đêm rộng lớn, chợt thấy bản thân nhỏ bé. Liệu cô sẽ đi học tiếp để trở thành nhà thiên văn chứ? Câu hỏi đó nằm lửng ở trong tâm trí cô mà chưa có lời hồi đáp.

Trong mối quan hệ mà hai người đã không còn đủ tin tưởng nhau, dày vò lẫn nhau thì rời xa chính là cách tốt nhất mà cô nghĩ tới. Anh không sai, nhưng cô sai. Cô sai vì không tự quyết định được tương lai của mình. Cô không muốn trở về nơi nhà trọ đó càng không muốn lại quay về cuộc sống trước đây. Cô giống như một cánh chim bị giam cầm trong chính chiếc lồng của mình. Giờ đây lồng đã bể, chim cũng được tự do mơ tới bầu trời xanh, mơ tới giấc mơ tung bay muôn nơi. Nghĩ tới đó cô lại mỉm cười, lấy tay gạt nước mắt. Ánh mặt trời đang ngả về chiều, chiếu vào khung cửa xe ấm áp. Thế là cô sắp ra khỏi thành phố rồi. “Tạm biệt thành phố, tạm biệt tôi”. Cô mỉm cười rồi lặng lẽ xuống trạm. Cô đi rồi, đi vào trong ánh dương ấm áp đang bao phủ.

© Sông Cạn - blogradio.vn

Xem thêm: Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à | Radio Tâm sự

Sông Cạn

Hãy sống như một bông hoa dại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top