Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Nỗi đau nào bằng sự lạnh lùng của anh

2022-11-07 01:25

Tác giả: Ju No


blogradio.vn - Trái tim tôi chết lặng trong những ngày về gần anh. Lúc đấy tôi mới chợt nhận ra, khoảng cách địa lý không phải là lý do chúng tôi chia tay mà đó là khoảng cách giữa hai trái tim của tôi và anh. Nó đã quá xa rồi.

***

Tình yêu đôi khi là những mù quáng đến khó tả. Lòng tự nhủ buông bỏ mọi thứ nhưng vẫn giữ hy vọng sẽ quay về bên nhau. Biết đau khổ vẫn muốn một lần nắm trọn thứ tình cảm chưa bao giờ trọn. Có ai đã từng trong tình cảnh này chưa? Có lẽ tôi đang tìm kiếm sự đồng cảm ở đâu đó để thấy mình còn chút lý trí trong tình yêu, nhưng chính tôi cũng không thể nào hiểu nỗi tại sao mình lại đâm đầu với thứ tình cảm dù biết không có kết quả tốt đẹp. 

Tình yêu dù có đẹp đến mấy nhưng khi một trong hai nói lời chia tay thì đã là một tình yêu đổ vỡ. Thứ còn lại chỉ là những mảnh chai vỡ vụn đang hiện diện trên sàn nhà, những mảnh vỡ sẽ cứa vào kẻ cố gắng nhặt nó lên dù ghép lại hay vứt đi. Và tôi đang cố để gắng ghép những mảnh ghép ấy. 

Sau ba tháng chia tay tôi trở về với suy nghĩ sẽ xin lỗi anh và tìm mọi cách để quay lại với anh. Ngày trở về với tôi như một nỗi ám ảnh kinh hoàng mà sau này có khi nhắc lại thì trái tim tôi lại thêm phần vụn vỡ. Cú trượt đèo trên con đường sạt lở ngày mưa chợt khiến tôi nhận ra bản thân mình đã đi sai đường. Lý do mình chọn con đường trở về này là vì gì? Là vì ai? Liệu họ có mong muốn mình trở về hay không? Dù đáp án trong tôi đã có. Nó mơ hồ đến khó tả. Mơ hồ như cách anh thờ ơ lạnh nhạt với tôi vậy. 

phu-nu-lon-len-tu-nhung-noi-buon

Những lần về nhà với anh, anh tỏ ra rất hào hứng, anh hỏi tôi khi nào về, về mấy ngày mà khi nào đi. Cảm giác ấy như anh muốn níu chân tôi lại nơi ấy chả muốn tôi rời xa anh. Vậy mà giờ đây, khi tôi nói tôi về với anh thì chỉ nhận lại một chữ “ừ” lạnh nhạt đến nỗi như vô tình đâm trúng phải mũi dao nhọn từ lúc nào không hay biết. 

Trái tim tôi như bị những mảnh vỡ của chính mình cứa ngang, đau đớn đến xé lòng. Tối hôm đó tôi rất sợ hãi, sau cú té là liên tiếp những lần té phía sau. Đoạn đèo từ Đà Nẵng vào Măng Đen đồi dốc hiểm trở, có những con đường sương mù leo dốc cứ bám lấy chân tôi. Cặp kính phủ đầy sương, đôi tay tôi run rẩy, tưởng chừng như muốn lao xuống vực sâu lúc nào không biết. Cú ngã ấy đã khiến tôi mất hết tâm trí chẳng còn tỉnh táo để tập trung lái xe nữa. Đường mỗi lúc càng mờ, bàn tay lấm lem bùn đất lau nhẹ qua cặp kính sương mù khiến tôi càng không kiểm soát được đoạn đường mình đang đi.

Tôi sợ lắm, nước mắt cứ tuôn mãi không thôi, sợ lắm, sợ cảm giác cô đơn, cảm giác một mình phải tiếp tục đi trên con đường tăm tối, chỉ muốn hét lên thật to “Làm ơn ai đó có thể đến bên tôi giúp tôi vượt qua bóng tối này”. Tôi sợ lắm, chỉ muốn ai đó vỗ về, che chở. Nhưng chỉ có mình tôi, và tôi phải mạnh mẽ để vượt qua nó. 

Đến được nhà nghỉ, người tôi đã mềm nhũn ra rồi, không còn chút sức lực nữa, dừng chân tại đây thôi. Chân tay đầy bùn đất, vết thương lúc nãy đau nhói khắp đường đi mà giờ không còn chút cảm giác gì nữa. 

trái-tim-tan-vỡ

Tôi chỉ muốn gọi cho anh, nói với anh tôi không ổn, tôi rất đau, rất cần anh an ủi, nhưng lại nhận lấy sự lạnh lùng vô tâm từ anh. Cũng có thể là do tôi quá để tâm thôi. Nhưng mà tôi buồn lắm, tôi quyết định về vì anh và cái tôi nhận được là gì chứ. Sự vô tâm ấy làm tôi chết lặng, chết trong tim và cả vết thương đau đớn kia nữa. Đêm ấy cứ khép lại với những nỗi đau vô bờ mãi in sâu trong tâm trí tôi. Nếu có thể, tôi chỉ xin một lần được chết đi để không cảm nhận những đau thương này.

Giáng sinh năm ấy, vì anh nói rằng mùa giáng sinh Hà Lan đẹp lắm nên tôi đã chạy về trong ngày để kip gặp anh, nhưng đây đã là mùa giáng sinh mới rồi, không có anh, cũng không có cảnh đẹp của giáng sinh nữa. 

Người chối từ gặp tôi, cũng buông những lời lạnh lùng chả thiết tha. Vết thương ngoài da kia sao sánh được với lòng của tôi lúc này. Tôi biết làm gì đây? Làm như thế nào? Đối mặt với mọi thứ ra sao? 

Trái tim tôi chết lặng trong những ngày về gần anh. Lúc đấy tôi mới chợt nhận ra, khoảng cách địa lý không phải là lý do chúng tôi chia tay mà đó là khoảng cách giữa hai trái tim của tôi và anh. Nó đã quá xa rồi.

© Ju No - blogradio.vn

Xem thêm: Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à | Radio Tâm sự

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Ju No

Có những người vừa gặp đã xa, có những người thoáng qua nhưng làm ta phải đau lòng. Tôi chẳng biết điều gì sẽ đến với tôi vào ngày mai, chắc sẽ chẳng báo trước với ai điều gì. Ngày hôm nay state tus vẫn còn like, ngày mai đến người báo mất ai rồi. Nếu ta tin đời người là vô thường, nhớ thường xuyên quan tâm những người ta yêu thương. Sẽ chẳng còn cơ hội cho những vết thương chưa kịp chữa lành. Sẽ mãi hối hận vì một lời ngập ngừng chưa nói. Có lẻ ta chỉ sống một lần trong đời nhưng sẽ mất cả đời đê quên những quá khứ.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

back to top