Nỗi đau nào bằng sự lạnh lùng của anh
2022-11-07 01:25
Tác giả: Ju No
blogradio.vn - Trái tim tôi chết lặng trong những ngày về gần anh. Lúc đấy tôi mới chợt nhận ra, khoảng cách địa lý không phải là lý do chúng tôi chia tay mà đó là khoảng cách giữa hai trái tim của tôi và anh. Nó đã quá xa rồi.
***
Tình yêu đôi khi là những mù quáng đến khó tả. Lòng tự nhủ buông bỏ mọi thứ nhưng vẫn giữ hy vọng sẽ quay về bên nhau. Biết đau khổ vẫn muốn một lần nắm trọn thứ tình cảm chưa bao giờ trọn. Có ai đã từng trong tình cảnh này chưa? Có lẽ tôi đang tìm kiếm sự đồng cảm ở đâu đó để thấy mình còn chút lý trí trong tình yêu, nhưng chính tôi cũng không thể nào hiểu nỗi tại sao mình lại đâm đầu với thứ tình cảm dù biết không có kết quả tốt đẹp.
Tình yêu dù có đẹp đến mấy nhưng khi một trong hai nói lời chia tay thì đã là một tình yêu đổ vỡ. Thứ còn lại chỉ là những mảnh chai vỡ vụn đang hiện diện trên sàn nhà, những mảnh vỡ sẽ cứa vào kẻ cố gắng nhặt nó lên dù ghép lại hay vứt đi. Và tôi đang cố để gắng ghép những mảnh ghép ấy.
Sau ba tháng chia tay tôi trở về với suy nghĩ sẽ xin lỗi anh và tìm mọi cách để quay lại với anh. Ngày trở về với tôi như một nỗi ám ảnh kinh hoàng mà sau này có khi nhắc lại thì trái tim tôi lại thêm phần vụn vỡ. Cú trượt đèo trên con đường sạt lở ngày mưa chợt khiến tôi nhận ra bản thân mình đã đi sai đường. Lý do mình chọn con đường trở về này là vì gì? Là vì ai? Liệu họ có mong muốn mình trở về hay không? Dù đáp án trong tôi đã có. Nó mơ hồ đến khó tả. Mơ hồ như cách anh thờ ơ lạnh nhạt với tôi vậy.
Những lần về nhà với anh, anh tỏ ra rất hào hứng, anh hỏi tôi khi nào về, về mấy ngày mà khi nào đi. Cảm giác ấy như anh muốn níu chân tôi lại nơi ấy chả muốn tôi rời xa anh. Vậy mà giờ đây, khi tôi nói tôi về với anh thì chỉ nhận lại một chữ “ừ” lạnh nhạt đến nỗi như vô tình đâm trúng phải mũi dao nhọn từ lúc nào không hay biết.
Trái tim tôi như bị những mảnh vỡ của chính mình cứa ngang, đau đớn đến xé lòng. Tối hôm đó tôi rất sợ hãi, sau cú té là liên tiếp những lần té phía sau. Đoạn đèo từ Đà Nẵng vào Măng Đen đồi dốc hiểm trở, có những con đường sương mù leo dốc cứ bám lấy chân tôi. Cặp kính phủ đầy sương, đôi tay tôi run rẩy, tưởng chừng như muốn lao xuống vực sâu lúc nào không biết. Cú ngã ấy đã khiến tôi mất hết tâm trí chẳng còn tỉnh táo để tập trung lái xe nữa. Đường mỗi lúc càng mờ, bàn tay lấm lem bùn đất lau nhẹ qua cặp kính sương mù khiến tôi càng không kiểm soát được đoạn đường mình đang đi.
Tôi sợ lắm, nước mắt cứ tuôn mãi không thôi, sợ lắm, sợ cảm giác cô đơn, cảm giác một mình phải tiếp tục đi trên con đường tăm tối, chỉ muốn hét lên thật to “Làm ơn ai đó có thể đến bên tôi giúp tôi vượt qua bóng tối này”. Tôi sợ lắm, chỉ muốn ai đó vỗ về, che chở. Nhưng chỉ có mình tôi, và tôi phải mạnh mẽ để vượt qua nó.
Đến được nhà nghỉ, người tôi đã mềm nhũn ra rồi, không còn chút sức lực nữa, dừng chân tại đây thôi. Chân tay đầy bùn đất, vết thương lúc nãy đau nhói khắp đường đi mà giờ không còn chút cảm giác gì nữa.
Tôi chỉ muốn gọi cho anh, nói với anh tôi không ổn, tôi rất đau, rất cần anh an ủi, nhưng lại nhận lấy sự lạnh lùng vô tâm từ anh. Cũng có thể là do tôi quá để tâm thôi. Nhưng mà tôi buồn lắm, tôi quyết định về vì anh và cái tôi nhận được là gì chứ. Sự vô tâm ấy làm tôi chết lặng, chết trong tim và cả vết thương đau đớn kia nữa. Đêm ấy cứ khép lại với những nỗi đau vô bờ mãi in sâu trong tâm trí tôi. Nếu có thể, tôi chỉ xin một lần được chết đi để không cảm nhận những đau thương này.
Giáng sinh năm ấy, vì anh nói rằng mùa giáng sinh Hà Lan đẹp lắm nên tôi đã chạy về trong ngày để kip gặp anh, nhưng đây đã là mùa giáng sinh mới rồi, không có anh, cũng không có cảnh đẹp của giáng sinh nữa.
Người chối từ gặp tôi, cũng buông những lời lạnh lùng chả thiết tha. Vết thương ngoài da kia sao sánh được với lòng của tôi lúc này. Tôi biết làm gì đây? Làm như thế nào? Đối mặt với mọi thứ ra sao?
Trái tim tôi chết lặng trong những ngày về gần anh. Lúc đấy tôi mới chợt nhận ra, khoảng cách địa lý không phải là lý do chúng tôi chia tay mà đó là khoảng cách giữa hai trái tim của tôi và anh. Nó đã quá xa rồi.
© Ju No - blogradio.vn
Xem thêm: Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à | Radio Tâm sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Ju No
Có những người vừa gặp đã xa, có những người thoáng qua nhưng làm ta phải đau lòng. Tôi chẳng biết điều gì sẽ đến với tôi vào ngày mai, chắc sẽ chẳng báo trước với ai điều gì. Ngày hôm nay state tus vẫn còn like, ngày mai đến người báo mất ai rồi. Nếu ta tin đời người là vô thường, nhớ thường xuyên quan tâm những người ta yêu thương. Sẽ chẳng còn cơ hội cho những vết thương chưa kịp chữa lành. Sẽ mãi hối hận vì một lời ngập ngừng chưa nói. Có lẻ ta chỉ sống một lần trong đời nhưng sẽ mất cả đời đê quên những quá khứ.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời