Nỗi đau nào bằng sự lạnh lùng của anh
2022-11-07 01:25
Tác giả:
Ju No
blogradio.vn - Trái tim tôi chết lặng trong những ngày về gần anh. Lúc đấy tôi mới chợt nhận ra, khoảng cách địa lý không phải là lý do chúng tôi chia tay mà đó là khoảng cách giữa hai trái tim của tôi và anh. Nó đã quá xa rồi.
***
Tình yêu đôi khi là những mù quáng đến khó tả. Lòng tự nhủ buông bỏ mọi thứ nhưng vẫn giữ hy vọng sẽ quay về bên nhau. Biết đau khổ vẫn muốn một lần nắm trọn thứ tình cảm chưa bao giờ trọn. Có ai đã từng trong tình cảnh này chưa? Có lẽ tôi đang tìm kiếm sự đồng cảm ở đâu đó để thấy mình còn chút lý trí trong tình yêu, nhưng chính tôi cũng không thể nào hiểu nỗi tại sao mình lại đâm đầu với thứ tình cảm dù biết không có kết quả tốt đẹp.
Tình yêu dù có đẹp đến mấy nhưng khi một trong hai nói lời chia tay thì đã là một tình yêu đổ vỡ. Thứ còn lại chỉ là những mảnh chai vỡ vụn đang hiện diện trên sàn nhà, những mảnh vỡ sẽ cứa vào kẻ cố gắng nhặt nó lên dù ghép lại hay vứt đi. Và tôi đang cố để gắng ghép những mảnh ghép ấy.
Sau ba tháng chia tay tôi trở về với suy nghĩ sẽ xin lỗi anh và tìm mọi cách để quay lại với anh. Ngày trở về với tôi như một nỗi ám ảnh kinh hoàng mà sau này có khi nhắc lại thì trái tim tôi lại thêm phần vụn vỡ. Cú trượt đèo trên con đường sạt lở ngày mưa chợt khiến tôi nhận ra bản thân mình đã đi sai đường. Lý do mình chọn con đường trở về này là vì gì? Là vì ai? Liệu họ có mong muốn mình trở về hay không? Dù đáp án trong tôi đã có. Nó mơ hồ đến khó tả. Mơ hồ như cách anh thờ ơ lạnh nhạt với tôi vậy.
Những lần về nhà với anh, anh tỏ ra rất hào hứng, anh hỏi tôi khi nào về, về mấy ngày mà khi nào đi. Cảm giác ấy như anh muốn níu chân tôi lại nơi ấy chả muốn tôi rời xa anh. Vậy mà giờ đây, khi tôi nói tôi về với anh thì chỉ nhận lại một chữ “ừ” lạnh nhạt đến nỗi như vô tình đâm trúng phải mũi dao nhọn từ lúc nào không hay biết.
Trái tim tôi như bị những mảnh vỡ của chính mình cứa ngang, đau đớn đến xé lòng. Tối hôm đó tôi rất sợ hãi, sau cú té là liên tiếp những lần té phía sau. Đoạn đèo từ Đà Nẵng vào Măng Đen đồi dốc hiểm trở, có những con đường sương mù leo dốc cứ bám lấy chân tôi. Cặp kính phủ đầy sương, đôi tay tôi run rẩy, tưởng chừng như muốn lao xuống vực sâu lúc nào không biết. Cú ngã ấy đã khiến tôi mất hết tâm trí chẳng còn tỉnh táo để tập trung lái xe nữa. Đường mỗi lúc càng mờ, bàn tay lấm lem bùn đất lau nhẹ qua cặp kính sương mù khiến tôi càng không kiểm soát được đoạn đường mình đang đi.
Tôi sợ lắm, nước mắt cứ tuôn mãi không thôi, sợ lắm, sợ cảm giác cô đơn, cảm giác một mình phải tiếp tục đi trên con đường tăm tối, chỉ muốn hét lên thật to “Làm ơn ai đó có thể đến bên tôi giúp tôi vượt qua bóng tối này”. Tôi sợ lắm, chỉ muốn ai đó vỗ về, che chở. Nhưng chỉ có mình tôi, và tôi phải mạnh mẽ để vượt qua nó.
Đến được nhà nghỉ, người tôi đã mềm nhũn ra rồi, không còn chút sức lực nữa, dừng chân tại đây thôi. Chân tay đầy bùn đất, vết thương lúc nãy đau nhói khắp đường đi mà giờ không còn chút cảm giác gì nữa.
Tôi chỉ muốn gọi cho anh, nói với anh tôi không ổn, tôi rất đau, rất cần anh an ủi, nhưng lại nhận lấy sự lạnh lùng vô tâm từ anh. Cũng có thể là do tôi quá để tâm thôi. Nhưng mà tôi buồn lắm, tôi quyết định về vì anh và cái tôi nhận được là gì chứ. Sự vô tâm ấy làm tôi chết lặng, chết trong tim và cả vết thương đau đớn kia nữa. Đêm ấy cứ khép lại với những nỗi đau vô bờ mãi in sâu trong tâm trí tôi. Nếu có thể, tôi chỉ xin một lần được chết đi để không cảm nhận những đau thương này.
Giáng sinh năm ấy, vì anh nói rằng mùa giáng sinh Hà Lan đẹp lắm nên tôi đã chạy về trong ngày để kip gặp anh, nhưng đây đã là mùa giáng sinh mới rồi, không có anh, cũng không có cảnh đẹp của giáng sinh nữa.
Người chối từ gặp tôi, cũng buông những lời lạnh lùng chả thiết tha. Vết thương ngoài da kia sao sánh được với lòng của tôi lúc này. Tôi biết làm gì đây? Làm như thế nào? Đối mặt với mọi thứ ra sao?
Trái tim tôi chết lặng trong những ngày về gần anh. Lúc đấy tôi mới chợt nhận ra, khoảng cách địa lý không phải là lý do chúng tôi chia tay mà đó là khoảng cách giữa hai trái tim của tôi và anh. Nó đã quá xa rồi.
© Ju No - blogradio.vn
Xem thêm: Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à | Radio Tâm sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Ju No
Có những người vừa gặp đã xa, có những người thoáng qua nhưng làm ta phải đau lòng. Tôi chẳng biết điều gì sẽ đến với tôi vào ngày mai, chắc sẽ chẳng báo trước với ai điều gì. Ngày hôm nay state tus vẫn còn like, ngày mai đến người báo mất ai rồi. Nếu ta tin đời người là vô thường, nhớ thường xuyên quan tâm những người ta yêu thương. Sẽ chẳng còn cơ hội cho những vết thương chưa kịp chữa lành. Sẽ mãi hối hận vì một lời ngập ngừng chưa nói. Có lẻ ta chỉ sống một lần trong đời nhưng sẽ mất cả đời đê quên những quá khứ.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh