Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bầu trời nơi em

2023-09-13 05:30

Tác giả: Cái Linh


blogradio.vn - Em không tin thời gian sẽ chữa lành vết thương và năm tháng sẽ khiến em không còn nhớ đến anh. Vết thương rồi sẽ lành chỉ là sẹo vẫn còn đó, vị trí trống bên cạnh sẽ có người ngồi, bầu trời nơi nào vẫn sẽ có hai màu. Quên hay không quên cũng do một ý nghĩ.

***

Bầu trời nơi em

Rồi ta lại yêu,

Yêu người mới,

Rồi ta lại nhớ,

Nhớ người ta yêu đã cũ.

 

Những năm tháng không có nhau, chẳng biết người ấy sống thế nào, trải qua những gì? Có còn nhớ đến một cô gái đã từng yêu bằng cả sinh mạng? Chắc hẳn đã quên từ lâu rồi, vì ngay từ đầu tìm mãi mãi cũng chẳng thấy vị trí của mình nơi nào trong tim anh.

Dòng người lướt qua, năm tháng dần trôi, anh đã có người mình yêu chưa? Những câu hỏi hỏi xong cũng chẳng bao giờ biết đáp án. Có những ngày chạy xe chầm chậm trên đường nơi nơi đều là người, em đã nghĩ đến những chuyện đã qua trong cuộc đời của em. Câu chuyện đấy chẳng có một quy luật nào cả, mục tiêu đặt ra cũng chẳng thể hoàn thiện, chỉ biết tồn tại chứ không biết sống. Cuộc sống đó không phải vì anh mà như vậy, mà vì những thứ nặng nề ở xã hội ngoài kia đã chèn ép lên đôi vai em. Những người đến rồi đi trong những năm em không còn điên cuồng một tình cảm với anh, họ đến vì nhất thời, vì thứ mới lạ, vì cần một người vợ ở nhà ngoan ngoãn nghe lời và cũng có người đến vì nhu cầu của họ. Và cũng có người ngu ngốc như em đến thương em thật lòng, đôi khi em cũng muốn mình thực sự giản đơn một xíu, vô tư một chút để đời an nhiên hơn hạnh phúc dễ dàng hơn.

Có một khoảng thời gian người đến nhiều vô số nhưng chẳng ai khiến em có cảm giác yêu, chỉ duy nhất điều đó là không có, ngoài ra họ trân trọng em hơn em. Gần đây em vô tình đọc được một câu thế này: tình đầu không phải là người yêu đầu tiên mà là người đầu tiên ta yêu. Chuyện tình mình nói mãi cũng chỉ dừng lại hai từ bất lực, nói mãi cũng chẳng có một danh phận hợp lý ngoài hai từ “bạn bè” tạm chấp nhận.

Lúc trước em cố chấp lắm, phải ép mình quên đi anh vì đơn giản là anh không thích em, cố chấp cũng chẳng được gì chỉ hạ thấp giá trị bản thân mình. Bây giờ, em chấp nhận rằng một điều em không quên anh được. Em thường nghĩ là bầu trời nơi anh có giống với nơi em không? Nó có trong và xanh hay một màu ảm đạm như bầu trời em nhìn thấy, những cơn gió có đưa lời thì thầm của em đến anh không, rồi anh có cảm nhận được không? Cảm được con tim em nhớ anh đến phát khóc và rỉ máu bởi những vết thương chưa lành.

Đến một ngày mà em chưa bao giờ nghĩ tới, đó là em hít thở bầu không khí anh đã từng mỗi ngày trong những năm qua. Nơi đó rất cao, ánh đèn rực rỡ khi đêm xuống, âm thanh còi xe khá là rõ ràng giữa đêm tối, những toà nhà cao tầng sừng sững, máy bay xa xa trên bầu trời. Tất cả mọi thứ hoà quyện cùng khói thuốc trắng của em, em rất thích ngắm nhìn bầu trời vì nó rộng lớn chứa được mọi phiền muộn trong lòng em. Còn một điều quan trọng hơn, em cảm nhận nơi đó không có chỗ một cô gái nhỏ bé như em, cũng nhắc nhở một lần nữa khoảng cách của anh và em. Khoảng cách xa nhất của em và anh không phải là địa lý hay thân phận ngoài kia mà chính là khoảnh khắc em nằm trong vòng tay của anh, nhưng trong lòng anh không có một vị trí cho em, đó mới thực sự là khoảng cách xa nhất.

Người ta nói đó là “luỵ”, em cũng chẳng rõ nữa. Một cô gái như em yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, nhận định yêu ai thì cũng chỉ là người đó thôi. Dù cho sau này người em lấy không phải là anh, thì anh vẫn ở trong tim của em, vì anh xuất hiện ngay từ lúc đầu trong tuổi thanh xuân. Mấy năm rồi, em đã chấp nhận chuyện mình như thế, anh vẫn luôn biết em yêu anh như thế mà điều anh không thể làm là yêu em. Có thể anh làm được mọi việc cho em chỉ riêng việc yêu em là không thể. Nực cười không chứ, một mối quan hệ mà một người có tình cảm một người không mà vẫn tồn tại được nhỉ?

Em không tin thời gian sẽ chữa lành vết thương và năm tháng sẽ khiến em không còn nhớ đến anh. Vết thương rồi sẽ lành chỉ là sẹo vẫn còn, vị trí trống bên cạnh sẽ có người ngồi, bầu trời nơi nào vẫn sẽ có hai màu. Quên hay không quên cũng do một ý nghĩ.

Bầu trời em ngắm nhìn luôn có anh từ những năm đã cũ

Anh ngắm nhìn bầu trời không có em dù khi xưa hay bây giờ

Có hay không có đều do tâm ta.

© Cái Linh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trong Tình Yêu Của Anh, Em Chỉ Diễn Vai Phụ l Radio Tình Yêu

Cái Linh

silent

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

back to top