Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bầu trời nơi em

2023-09-13 05:30

Tác giả: Cái Linh


blogradio.vn - Em không tin thời gian sẽ chữa lành vết thương và năm tháng sẽ khiến em không còn nhớ đến anh. Vết thương rồi sẽ lành chỉ là sẹo vẫn còn đó, vị trí trống bên cạnh sẽ có người ngồi, bầu trời nơi nào vẫn sẽ có hai màu. Quên hay không quên cũng do một ý nghĩ.

***

Bầu trời nơi em

Rồi ta lại yêu,

Yêu người mới,

Rồi ta lại nhớ,

Nhớ người ta yêu đã cũ.

 

Những năm tháng không có nhau, chẳng biết người ấy sống thế nào, trải qua những gì? Có còn nhớ đến một cô gái đã từng yêu bằng cả sinh mạng? Chắc hẳn đã quên từ lâu rồi, vì ngay từ đầu tìm mãi mãi cũng chẳng thấy vị trí của mình nơi nào trong tim anh.

Dòng người lướt qua, năm tháng dần trôi, anh đã có người mình yêu chưa? Những câu hỏi hỏi xong cũng chẳng bao giờ biết đáp án. Có những ngày chạy xe chầm chậm trên đường nơi nơi đều là người, em đã nghĩ đến những chuyện đã qua trong cuộc đời của em. Câu chuyện đấy chẳng có một quy luật nào cả, mục tiêu đặt ra cũng chẳng thể hoàn thiện, chỉ biết tồn tại chứ không biết sống. Cuộc sống đó không phải vì anh mà như vậy, mà vì những thứ nặng nề ở xã hội ngoài kia đã chèn ép lên đôi vai em. Những người đến rồi đi trong những năm em không còn điên cuồng một tình cảm với anh, họ đến vì nhất thời, vì thứ mới lạ, vì cần một người vợ ở nhà ngoan ngoãn nghe lời và cũng có người đến vì nhu cầu của họ. Và cũng có người ngu ngốc như em đến thương em thật lòng, đôi khi em cũng muốn mình thực sự giản đơn một xíu, vô tư một chút để đời an nhiên hơn hạnh phúc dễ dàng hơn.

Có một khoảng thời gian người đến nhiều vô số nhưng chẳng ai khiến em có cảm giác yêu, chỉ duy nhất điều đó là không có, ngoài ra họ trân trọng em hơn em. Gần đây em vô tình đọc được một câu thế này: tình đầu không phải là người yêu đầu tiên mà là người đầu tiên ta yêu. Chuyện tình mình nói mãi cũng chỉ dừng lại hai từ bất lực, nói mãi cũng chẳng có một danh phận hợp lý ngoài hai từ “bạn bè” tạm chấp nhận.

Lúc trước em cố chấp lắm, phải ép mình quên đi anh vì đơn giản là anh không thích em, cố chấp cũng chẳng được gì chỉ hạ thấp giá trị bản thân mình. Bây giờ, em chấp nhận rằng một điều em không quên anh được. Em thường nghĩ là bầu trời nơi anh có giống với nơi em không? Nó có trong và xanh hay một màu ảm đạm như bầu trời em nhìn thấy, những cơn gió có đưa lời thì thầm của em đến anh không, rồi anh có cảm nhận được không? Cảm được con tim em nhớ anh đến phát khóc và rỉ máu bởi những vết thương chưa lành.

Đến một ngày mà em chưa bao giờ nghĩ tới, đó là em hít thở bầu không khí anh đã từng mỗi ngày trong những năm qua. Nơi đó rất cao, ánh đèn rực rỡ khi đêm xuống, âm thanh còi xe khá là rõ ràng giữa đêm tối, những toà nhà cao tầng sừng sững, máy bay xa xa trên bầu trời. Tất cả mọi thứ hoà quyện cùng khói thuốc trắng của em, em rất thích ngắm nhìn bầu trời vì nó rộng lớn chứa được mọi phiền muộn trong lòng em. Còn một điều quan trọng hơn, em cảm nhận nơi đó không có chỗ một cô gái nhỏ bé như em, cũng nhắc nhở một lần nữa khoảng cách của anh và em. Khoảng cách xa nhất của em và anh không phải là địa lý hay thân phận ngoài kia mà chính là khoảnh khắc em nằm trong vòng tay của anh, nhưng trong lòng anh không có một vị trí cho em, đó mới thực sự là khoảng cách xa nhất.

Người ta nói đó là “luỵ”, em cũng chẳng rõ nữa. Một cô gái như em yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, nhận định yêu ai thì cũng chỉ là người đó thôi. Dù cho sau này người em lấy không phải là anh, thì anh vẫn ở trong tim của em, vì anh xuất hiện ngay từ lúc đầu trong tuổi thanh xuân. Mấy năm rồi, em đã chấp nhận chuyện mình như thế, anh vẫn luôn biết em yêu anh như thế mà điều anh không thể làm là yêu em. Có thể anh làm được mọi việc cho em chỉ riêng việc yêu em là không thể. Nực cười không chứ, một mối quan hệ mà một người có tình cảm một người không mà vẫn tồn tại được nhỉ?

Em không tin thời gian sẽ chữa lành vết thương và năm tháng sẽ khiến em không còn nhớ đến anh. Vết thương rồi sẽ lành chỉ là sẹo vẫn còn, vị trí trống bên cạnh sẽ có người ngồi, bầu trời nơi nào vẫn sẽ có hai màu. Quên hay không quên cũng do một ý nghĩ.

Bầu trời em ngắm nhìn luôn có anh từ những năm đã cũ

Anh ngắm nhìn bầu trời không có em dù khi xưa hay bây giờ

Có hay không có đều do tâm ta.

© Cái Linh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trong Tình Yêu Của Anh, Em Chỉ Diễn Vai Phụ l Radio Tình Yêu

Cái Linh

silent

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

back to top