Còn thương sao vẫn dối lòng?
2021-09-22 14:35
Tác giả: Tuyen Tran, Nguyệt Hoàng Giọng đọc: Bạch Dương
Thế giới rộng lớn quá, em lạc đường anh cũng chẳng tìm đâu (Nguyệt Hoàng)
“Em một mình đi qua những phố xưa
Tìm lại phút bình yên trong nỗi nhớ
Lòng chợt tiếc một thời còn bỡ ngỡ
Đã quá vội vàng để những ước mơ qua”
Cũng đã một khoảng thời gian trôi qua, ta sẽ dễ dàng nhận ra rằng mọi thứ đã không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Yêu thương rồi cũng phai nhạt, những điều tưởng chừng không thể tan biến rồi cũng bị cỗ máy thời gian vùi lấp theo từng vòng xe mà nó đi qua.
Anh và em cũng thế, khoảng cách xa hơn khi chúng ta không còn những điểm chung vốn có. Anh, hạnh phúc mà anh đang có đã lấp đầy kỉ niệm của hai ta. Em đã biết mình sẽ chẳng là gì cả, khi mà trong anh đã có hình bóng của ai đó. Nói không đau, không quặn thắt trái tim chỉ là em đang tự dối lòng mình. Nhưng điều đó giờ đây em chẳng cảm thấy đáng giá cho những yêu thương mà mình giành cho anh. Tình yêu, bản chất của nó là sự ích kỉ, em cũng không hờn trách vì những lựa chọn của riêng anh. Có lẽ như thế sẽ tốt cho cả hai, tốt cho em khi nhận ra hiện thực không như mình nghĩ, tốt cho anh khi tìm thấy thứ mình cần.
Em đã không còn là cô bé ngày xưa, yêu thương và chờ đợi, tình yêu của em cũng không còn mạnh mẽ như bản chất vốn có. Em đã thôi không còn chờ đợi tin nhắn hỏi thăm, không còn thấy nhớ hình bóng ấy, đã thôi không nhìn màn hình chờ đợi cuộc gọi từ anh. Bởi em biết, giờ đây anh đang vui bên hạnh phúc mới, thứ hạnh phúc xa tầm tay với của em.
Sự chọn lựa trong cuộc sống là điều tất yếu, có khi lựa chọn mang đến cho chúng ta thành quả, niềm vui và hạnh phúc nhưng lắm lúc trả giá lại là đau khổ và thử thách. Thế nhưng đến cuối cùng, giá trị của bản thân không nằm ở điều ta lựa chọn mà là cách chúng ta đối mặt với nó. Dũng cảm vượt qua chướng ngại đem lại cho bản thân mình những trải nghiệm quý giá để trưởng thành hơn. Phải chăng, chọn yêu anh, em đã cho mình trải nghiệm, biết thế nào là cảm giác yêu, biết thế nào là nhớ thương, hờn giận. Và biết được rằng tình yêu cũng có vị mặn đắng, chua cay.
Giờ, anh đã là quá khứ của em. Với em, anh là một phần của kí ức ngày xưa mà em muốn quên đi. Khi tình yêu tìm đến, em cứ tưởng nó ở ngay đó, đã rất gần và rất ngọt. Những nỗi đau ở đây, bây giờ, ngay phía ngực trái của em, cũng rất đắng, và rất cay... Em đã từng đặt anh là tất cả, là lẽ sống, niềm tin. Rất muốn, đã từng như thế, muốn một lần nắm lấy đôi bàn tay ấy, sẽ đi cùng với anh đến hết một con đường.
Những đến và đi, những nhớ và quên, những đánh mất và tìm lại. Rồi em cũng nhận ra rằng, yêu thương không phải là thứ có thể đong đầy, không phải cứ chờ mong là nhận được, dù có chân thành, sống thật với trái tim thì chưa chắc hạnh phúc sẽ mỉm cười với mình.
Nỗi nhớ, có lẽ là một bản năng, nhưng để quên đi, người ta cần phải học. Chẳng dễ dàng gì để xóa đi hình bóng của anh, người đã in hằn sâu trong trái tim em. Người đã từng cho em nếm trải những hương vị của tình yêu đầu. Chẳng dễ dàng gì để chối bỏ chính mình với tình yêu ngày hôm qua đã như là một lẽ sống. Chẳng dễ dàng gì để lãng quên... Em đã từng nhiều lần dằn vặt bản thân. Sẽ thế nào, khi nỗi nhớ anh đã ngấm vào mỗi giây em thở. Em phải làm sao? Sẽ thế nào, khi những thói quen yêu thương ngày qua đã trở thành cuộc sống. Em phải làm sao?
Sẽ thế nào, khi cố quên, lòng lại càng nhớ.
Ai sẽ dạy em cách đánh vần hai chữ "lãng quên", khi anh là người đã dạy em chữ "thương" và "nhớ"? Ai sẽ dạy cho trái tim em hai chữ bình yên, khi tổn thương đã theo bước chân anh đến, từ những ngày đầu tiên?
Sẽ quá khó để quên, và sẽ quá đớn đau để gạt bỏ nước mắt khi chọn vứt bỏ một tình yêu đã có.
Có sự rời bỏ nào là trọn vẹn cho người ở lại? Và có sự ra đi nào là nhẹ lòng cho người ở xa? Em từng rất sợ cái ngày em không còn buồn vì anh, không nhớ anh, không nghĩ gì về anh. Điều đó còn đáng sợ hơn cả những tổn thương em đã đi qua.
Ngày em cố níu lòng mình phải nhớ về anh, là lúc em nhận ra khoảng cách giữa đôi ta đã đi quá xa. Em bây giờ đã quen với cuộc sống không hề có anh. Nghĩa là mỗi sáng thức dậy không nghĩ về anh. Chuyện vui không muốn kể cùng anh, nỗi buồn cũng giữ cho riêng mình. Lâu rồi em mặc kệ cảm xúc, mặc kệ hình ảnh anh chạy qua đầu trôi tuột đi, như cách anh không hề níu giữ em. Thế giới rộng lớn và em biết, nếu mình lỡ chân lạc đường, anh cũng chẳng tìm em đâu.
Em đã từng có một tham vọng rất lớn lao đó anh à. Em mong anh dành cho em một ngày, chỉ một ngày thôi. Mình bên cạnh nhau, trốn khỏi những thứ giả dối thường ngày, khỏi những điều làm em mệt mỏi. Mình sống vì nhau một ngày thôi, để em biết rằng mình đang được yêu thương.
Em, cũng chỉ là một cô gái, vẫn có những giận hờn, ghen tuông. Và em biết trong tình yêu cũng thế, sự sẻ chia là điều không thể. Em sẽ thôi không còn mơ mộng và chờ đợi những điều không thuộc về mình. Em đang cố gắng sắp xếp gọn ghẽ những mảnh vụn của kí ức, của quá khứ một thời nông nổi. Em sẽ không dừng lại những yêu thương. Nhưng em sẽ ru ngủ những niềm tin còn dang dở. Sẽ băng bó vết thương cẩn thận. Dẫu nó có để lại sẹo, em cũng muốn nó là một vết sẹo thật đẹp…
Còn anh – bay đi nhé, mang theo những gì thuộc về anh. Và dù là thứ em muốn giữ nhất, nhưng em sẽ không tranh giành như trẻ con đâu – anh hãy giữ thật chặt nhé.
Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi đến từ Nguyệt Hoàng.
Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe lá thư
Còn thương sao vẫn dối lòng, được gửi đến từ Tuyen Tran.
Còn thương sao vẫn dối lòng, chuyện của năm tháng cũ như ngày hôm qua vừa mới. Là em nói em rời đi, nhưng thật ra đâu đó trong em còn ở lại. Là em nói em buông rồi, nhưng đôi tay em còn đang rớm máu. Là em đó, cô gái năm xưa đã từng vì anh mà yêu cả thế giới chẳng thuộc về mình. Vì anh mà đem lòng yêu cả một thành phố. Để rồi giờ đây, thế giới ấy anh đem tặng cho một người không phải là em.
Đắng lắm phải không anh, khi em nhận ra điều đó từ những ngày đầu. Nhưng vẫn cố chấp nghĩ mưa dầm thấm lâu. Em quá ngốc để tin tình yêu luôn có một phép màu, sẽ một ngày chân thành của em, anh nhìn thấu. Em đã sai, nhưng không thể quay đầu, bởi tim em lối nào cũng chỉ dành cho riêng anh. Đành thôi, lặng lẽ một vết thương.
Em cũng quen rồi với cuộc sống không anh, quen rồi cái cảm xúc bị bỏ rơi giữa dòng đời bão táp, quen rồi với cô đơn mỗi khi đêm về, một mình nức nở ngỡ rằng mưa. Một mình anh có ổn không? Là câu hỏi mà trước đây anh đã từng hỏi em. Anh có vui, tâm anh có nhẹ nhàng không? Mà em nghĩ xa em là điều anh vui nhất, anh đã thay vài cái facebook với zalo, nhưng có một điều em để ý vẫn là người ta, là người anh luôn tìm kết bạn đầu tiên, dẫu đi đâu anh cũng mang họ đến. Em không biết anh có zalo nhưng với họ anh luôn là người thông báo trước tiên.
Em biết trên đời này, tình cảm vốn là thứ không bao giờ trọn vẹn. Người mà ta luôn rất yêu thương, ngỡ rằng sẽ nắm chặt tay đi đến hết con đường, thế nhưng đến một đoạn đường gồ ghề nào đó người đã vội buông tay.
Tháng sáu về với cái nắng bỏng rát cùng với khoảnh khắc chia ly. Cứ nghĩ rằng chỉ có cánh phượng rơi rụng xa lìa cành, chỉ có ve thôi xa dần tiếng ngân, nhưng sao tim ta cũng vỡ vụn nát tan theo tiếng mưa cuối hạ. Chia tay rồi, nắng mưa cũng chẳng còn những ngày chung đôi.
Cũng 3 năm rồi, mà những vết thương cứ như mới ngày hôm qua. Thấy chưa, thời gian có bao giờ là thuốc. Người năm ấy đã không còn đứng đợi, họ phản bội lời hứa. Vậy mà ta vẫn chưa thể nào quên được. Còn gì luyến tiếc nữa không anh, khi chúng ta đã biết sẽ chẳng thể nào quay lại cái ngày xưa ấy, có chăng là kỷ niệm, là sự ràng buộc hiện hữu còn tồn tại.
Năm tháng bên nhau cũng chẳng thể nào so sánh được cái tôi trưởng thành. Là em, là anh...ai sai ai đúng cũng được, không còn quan trọng nữa, bởi trong lòng mỗi người đều rất rõ, chẳng giải thích nữa để làm gì.
Chúng ta đi chung trên một chuyến tàu, nhưng anh đã xuống ở một trạm dừng nào đó, còn em vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình, dẫu không anh, dẫu chưa biết đích đến ở đâu. Là người ra đi nhưng em vẫn còn trên chiếc tàu, chưa một lần rời xa.
Em rất yêu những buổi hoàng hôn nắng nhạt, yêu cái thời khắc bình yên cuối ngày. Gió về nơi bến sông, lăn tăn những gợn sóng, gió cuộn tròn nỗi nhớ, không điểm khởi đầu chẳng có nơi kết thúc, cứ bám víu những ký ức, để rồi day dứt mãi không thể nào quên, một người xưa. Người ta vẫn hay nói, cố quên sẽ là nhớ. Phải, những tháng năm ngụp lặn với guồng quay cuộc sống, với những bận rộn cơm áo gạo tiền chẳng chút thảnh thơi... Vậy mà, em vẫn chưa thể nào quên anh, để mỗi đêm khi đối diện với cô đơn, với trống trãi muộn phiền, em nhớ anh đến lạ.
Đâu phải nụ cười nào cũng là vui, có những nụ cười luôn ẩn trong đó là vạn nỗi đau. Em vẫn cười, vẫn vui, vẫn đi bên cạnh cuộc đời, chỉ là nụ cười tắt nắng.
Có một số người họ ước gì họ gặp nhau sớm hơn, ngày anh chưa nói yêu ai, ngày mắt em chưa vương buồn, ngày em và anh vẫn hồn nhiên thanh xuân. Em thầm nghĩ, giá như chúng ta gặp nhau trễ hơn một chút, ngày em trưởng thành, ngày anh trưởng thành. Có lẽ, giờ này chúng ta không mãi hối tiếc cho cái tuổi trẻ dại khờ ấy đã khiến chúng ta ngược hướng chông chênh.
Mùa hạ đỏng đảnh với cái nắng chói chang bỏng gắt, với những cơn gió rong chơi trên những cành phượng vĩ, trên cánh đồng và trên con đường uốn lượn nơi rẻo đồi. Thi thoảng, gió đem mưa về bất chợt như dỗi hờn, nhớ thương ai đó.
Có một chút riêng tư thầm giữ, phải chăng tháng sáu luôn là tháng của chia ly, mà ta lỡ trót mang số phận của tháng sáu nên buồn mãi theo một đời. Có phải vì vội vàng nên đã đánh rơi quá nhiều thứ, mà thời gian vốn chẳng bao giờ trở lại để ta nhặt những thứ đã rơi trên suốt quãng đường trưởng thành.
Cơn mưa rào cuối hạ, chẳng hẹn trước mà lưng chừng trời trút xuống trần những giọt mưa nghiêng ngã nặng hạt. Mưa ngang qua lưng chừng cảm xúc không tên. Nhìn đóa hoa bằng lăng trôi theo dòng nước, tiếng mưa vẫn đều nhịp trên mái ngói phủ màu rêu, mọi thứ dường như quen thuộc, vậy mà sao hôm nay tâm trạng cứ như ai đó cứa vào tim đau buốt.
Vẫn biết cuộc sống là vô hình vạn trạng, vẫn biết lòng người là nông sâu khó lường, vẫn biết con người ta vốn vô tâm thờ ơ là thế. Nhưng vẫn hy vọng đâu đó cảm nhận được một chút hơi ấm tình người.
Cơn gió vô tình mang những bụi mưa bay vào mặt, lành lạnh nhưng cũng nóng ấm. Giọt nước mắt tràn mi, một nỗi buồn lắng đọng, một cuộc đời mờ nhạt trong cơn mưa chiều cuối hạ. Buồn lắm, cái cảm giác từng là tất cả nhưng giờ chẳng là gì cả. Đau lắm, cái cảm xúc hụt hẫng bởi kỷ niệm nào cũng chung đôi mà bây giờ lại cô đơn trước mưa. Mây tan, mưa tạnh, nắng lưng chừng, ta chênh vênh với nhớ thương.
Đã một năm trôi qua, với bao điều mới, cũ. Người đi cũng đã xa rồi, mà lòng cứ rưng rưng nhớ những ngày bên nhau. Nhớ thương luyến tiếc nữa làm gì. Kỷ niệm xưa người vứt bỏ, tôi ngu khờ nhặt về cất giữ như báu vật.
Dẫu biết đường đời còn dài rộng, nhưng cũng vô thường lắm, đừng mãi để quá khứ dày vò tâm trí, hãy cố gắng bước về phía trước, dẫu một mình, dẫu không anh. Sống ở đời, cũng có người khôn ngoan kẻ dại khờ. Em làm sao biết được trái tim em sao cứ mãi dại khờ, lẽo đẽo theo sau một người, để rồi đau, rồi tổn thương, rồi trách dại trách khôn.
Chiều nay, gió mưa ngang qua, nỗi nhớ lại tìm về. Chợt nhận ra, em vẫn còn yêu anh, dù bây giờ chúng ta đã là hai người dưng, là hai bến bờ xa lạ.
Tác giả: Nguyệt Hoàng, Tuyen Tran
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.