Theo bạn, hôn nhân có phải là cái kết viên mãn nhất cho một mối tình? Chỉ yêu thôi mà không cưới được không? Đó là câu hỏi mà nhiều cô gái trẻ đang băn khoăn. Ai mà không muốn được chung sống hạnh phúc trọn đời bên người mình yêu, nhưng hôn nhân đâu có đơn giản như vậy. Chuyện mẹ chồng, nàng dâu, chuyện cơm áo gạo tiền, rồi những cuộc hôn nhân đổ vỡ nhan nhản ngay trước mắt. Khi ấy, có khi hôn nhân còn là nấm mồ chôn cất tình yêu. Mở đầu chương trình của tuần này, mời bạn lắng nghe tâm sự:
Chỉ yêu mà không cưới có được không? (tác giả Diệp Tịnh Y)
Đó là một buổi sáng đầu mùa, cơn mưa bất chợt ghé đến từ lúc nào không hay. Cả đêm hôm qua tôi đã không thể yên giấc vì những dòng suy nghĩ cứ chạy tứ tung khắp tâm trí. Tôi có một người bạn học cũ đã lâu rồi không còn liên lạc. Cho đến một ngày tôi tìm thấy người bạn đó trên Facebook. Người bạn đó đã lấy chồng và giờ thì cả hai đã đường ai nấy đi dù đã cùng nhau có một đứa con. Trên dòng thời gian bạn ấy hầu như chỉ là những dòng trạng thái buồn bã, than trách người đàn ông phụ tình.
Cũng mới gần đây thôi người bạn thân nhất của tôi cũng mới sinh đứa con đầu lòng. Kể từ ngày bạn ấy bước vào ngưỡng cửa hôn nhân mọi thứ dường như bắt đầu thay đổi. Có lẽ bởi hôn nhân và tình yêu là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau dù cho hôn nhân luôn là điểm đích mà mọi cặp đôi đang yêu nhau đều hướng tới.
Yêu thì phải cưới thôi, đó là điều mà những ai đang yêu thường hay nói với tôi. Tôi nghĩ điều đó đúng nhưng đâu phải hôn nhân lúc nào cũng là một cái kết đẹp cho tình yêu. Sau khi chứng kiến những cuộc hôn nhân đổ vỡ của khá nhiều người quanh mình, thì bản thân tôi chợt nghĩ hôn nhân có khác nào nơi để chôn vui tình yêu đâu.
"Tình yêu chỉ đẹp khi cả hai chưa bước chung vào một mái nhà. Còn một khi đã lấy nhau rồi thì sẽ không còn thời gian để mà vun đắp tình yêu, bởi khi đó sẽ có muôn vàn chuyện phải lo". Người bạn thân của tôi nói với tôi như thế. Cô ấy có một tình yêu thật đẹp mà bao người mơ ước. Thế nhưng đến khi kết hôn, cô ấy mới nhận ra rằng hôn nhân không hề như những gì người ta vẫn tưởng tượng. Nó khác xa và thậm chí cô thấy mình không hạnh phúc.
Khi yêu là chuyện của hai người, có thể ngọt ngào, nồng thắm hay hờn ghen, buồn khổ. Nhưng khi đã cưới nhau thì đó là chuyện liên quan đến nhiều người, nhiều thế hệ của gia đình đôi bên. Bất cứ khi có chuyện gì, dù chỉ là hờn ghen nhỏ nhặt cũng sẽ ảnh hưởng đến nhiều người.
Với một cô nàng thích sự tự do phóng khoáng như tôi thì việc cưới xin thật sự chẳng khác nào một chiếc còng số tám vô hình. Tôi thường nghe nhiều về những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu, điều ấy khiến tôi chỉ muốn khép mình lại với hôn nhân, mà chỉ muốn bay bổng với tình yêu thôi.
"Hay mình cưới nhau đi!" - Anh dạo gần đây hay gợi nhắc về chuyện ấy. Có vẻ như ở cái ngưỡng lưng chừng của tình yêu, khi mà chúng tôi không còn yêu nhau một cách mãnh liệt đến bất chấp tất cả nữa mà chỉ có thể trao nhau sự bình yên thì nó lại khiến con người ta bất an. Giống như bản thân đang đứng giữa một quả đồi, chỉ cần sơ sẩy chút là sẽ tụt dốc không phanh. Nhất là khi bây giờ vì cả hai đều bận rộn nên ít cho thời gian dành cho nhau.
Tôi hiểu vì sao anh lại nói về chuyện đó. Chính tôi cũng có đôi lần nghĩ đến việc tiến tới hôn nhân, nghĩ đến cái viễn cảnh sẽ khoác lên mình chiếc váy cưới. Đó là viễn cảnh mà mọi cô gái đều mơ ước, nhưng để thực hiện ngay thời điểm này là còn quá sớm.
Nhưng chúng tôi chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn quá trẻ để nói về hôn nhân. Ngay từ đầu khi mới yêu chúng tôi đều đã nói rõ quan điểm với nhau. Và cũng nhận được sự đồng tình từ hai phía sẽ chỉ nghĩ đến hôn nhân khi cả hai ít nhất đã qua tuổi hai mươi lăm.
Bầu trời trắng xóa một màu mưa, khiến cho niềm nhớ trong tôi dâng lên đầy mãnh liệt. Đôi khi chính niềm nhớ ấy khiến cho tôi đôi lần muốn cùng người tôi yêu bước đến hôn nhân. Chỉ là dù có sao thì chăng nữa thì chỉ dừng ở mức yêu vẫn là mức an toàn nhất cho cả hai bây giờ.Tôi thoáng nghe tiếng gào thét từ con tim. Tôi hiểu vì sao lại thế. Nhiều lần trái tim tôi cứ thủ thỉ rằng hãy cưới nhau đi, và rồi lý trí lại níu hết những điều đó. Sau cùng chỉ còn lại ngổn ngang niềm thương nhớ và nỗi sợ tình yêu lụi tàn.
"Hôn nhân không phải là phép thử tốt cho tình yêu. Đừng cưới chỉ vì yêu nhau thôi". Tôi nhìn về phía xa và trong mơ hồ thoáng nhớ lại lời mà người bạn thân từng nói với mình.
Mưa rả rích rơi xuống làm cho lòng ngổn ngang những ưu phiền. Ở cái tuổi hai mươi hai, cha mẹ bắt đầu thúc dục tôi về chuyện cưới xin, mặc dù ở cái tuổi này tôi thấy mình còn đang quá trẻ. Có thể cha mẹ tôi cứ nhắc hoài là bởi xung quanh tôi hầu như ai cũng lập gia đình sớm. Có những người còn rất trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi chỉ vì tiếng gọi của trái tim mà bước tới hôn nhân. Cũng chính từ đó, họ chôn vùi chính tuổi trẻ của mình.
Hôn nhân đôi khi lại chính là một nấm mồ chôn cất tình yêu. Rất nhiều người than vãn rằng khi cưới rồi họ không còn tìm thấy được niềm yêu trong nhau nữa.
Đến chiều trời đã ngớt hẳn cơn mưa. Tôi khoác trên mình chiếc áo mang màu yêu thương, đi dọc quanh con đường nhỏ rồi tạt vào một quán cà phê.
Anh từ lúc nào đã ngồi ngay ngắn ở vị trí mà chúng tôi hay chọn ngồi. Trước mắt anh ly cà phê còn nghi ngút khói phả vào không gian. Giai điệu của ca khúc While your lips are still red vang lên khiến cho con tim tôi như có chút nắng hồng mới chạm tới. Tôi gọi một ly cà phê sữa, đó là thức uống mà tôi thích. Vị đắng hòa cùng với vị ngọt giống hệt với hương vị của tình yêu và tôi thích điều đó.
"Nếu chúng ta sẽ chỉ dừng ở mức yêu mà không tiến tới hôn nhân thì sao?"
"Nghe có vẻ thú vị đó."
"Nhưng em chắc chắn rằng anh sẽ không vui vì điều ấy."
"Đương nhiên! Chẳng có ai yêu một ai đó lại không muốn sau này sẽ tiến tới hôn nhân."
"Chúng ta sẽ kết hôn ở một thời điểm nào đó trong tương lai, khi cả hai đã sẵn sàng."
"Có lẽ."
Tình yêu của chúng tôi như con thuyền lênh đênh giữa dòng. Đôi khi chỉ muốn tấp vào bờ để tránh giông bão. Chỉ là tôi nghĩ nếu có tấp vào bờ rồi liệu rằng có an toàn? Có lẽ là không, bởi rõ ràng có rất nhiều con thuyền tấp vào bờ rồi cũng bị giông bão tạt qua đến hoang tàn. Không gian giữa chúng tôi lặng im đến lạ thường. Tôi với anh chỉ nhìn nhau mà không nói lời nào cho đến khi ly cà phê đã tan hết đá. Chúng tôi rời đi khi những bình yên trong lòng bắt đầu nổi sóng.
Có lẽ sau cuộc gặp gỡ này Anh sẽ phải suy nghĩ và cân nhắc thêm về mối quan hệ của chúng tôi. Thứ anh cần luôn là một mái ấm có tôi, có cả anh và cả những đứa con xinh xắn. Anh luôn chờ đợi điều đó. Còn tôi bắt đầu thấy lo sợ, sợ rằng chính những ích kỷ của bản thân sẽ đẩy anh ra xa mình. Và tôi thấy lòng mình trống rỗng.
Khi cả thành phố đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tôi nhận được tin nhắn từ Anh.
"Anh sẽ chờ em! Chỉ cần em luôn ở bên anh là được."
"Em sẽ luôn như thế." Tôi gõ từng chữ một rồi gửi đi.
Dòng tin nhắn ấy đã khiến trái tim tôi như được sưởi ấm. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Trên đời này đâu phải ai cũng đủ lòng tin để chờ đợi một người đâu. Kể từ ngày trái tim chúng tôi lạc về phía nhau, dường như đối phương đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu cho cuộc đời của chính mình.
Một ngày của tôi kết thúc khi lòng đã được lấp đầy bằng niềm yêu dịu dàng. Giấc ngủ ùa đến khiến tôi không thể chối từ. Hai đôi mắt nhắm lại, cánh cửa của những giấc mơ mở ra. Trong những cánh cửa ấy có tôi và cả anh nữa. Chúng tôi nắm tay nhau đi trên một con đường dài. Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi, đi đến chân trời mang tên hạnh phúc.
© Diệp Tịnh Y – blogradio.vn
Bạn vừa lắng nghe lá thư tâm sự được gửi đến từ bạn Diệp Tịnh Y. Bạn thân mến! Trong tình yêu sợ nhất là khi cả hai không đồng lòng nhìn về một hướng. Nhưng cô gái trong lá thư trên rất may mắn khi có một người bạn trai bao dung và thấu hiểu. Họ vẫn có thể về chung một nhà vào một ngày nào đó khi cả hai đã sẵn sàng. Có những cuộc tình, dù còn rất yêu nhưng sẽ chẳng thể có một đám cưới nào cho họ. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe truyện ngắn:
Lời hẹn ước sông Seine (Yumi Lê)
Sài Gòn ngày mưa rào rả rít,
“Em có thể đợi anh không?”
Thời gian như ngừng lại ở gian phút này. Họ cứ thế yên lặng thật lâu nhìn về đối phương như muốn nói một điều gì đó rồi lại thôi. Thời gian cứ như một cơn gió, lặng lẽ thôi đưa. Nhớ ngày nào cô và anh vẫn bên nhau nơi góc sân trường, nơi hàng bằng lăng tím quen thuộc, giờ đây hai người sắp phải chia xa. Cô cố ngăn mọi cảm xúc dâng lên trong lòng cô lúc này, giọng cô nghèn nghẹn đáp:
“Em sẽ đợi.”
“Mai Chi, ba năm thôi. Nhất định anh sẽ trở về, chúng ta sẽ đến Pháp, chúng ta sẽ đến dòng sông Seine, đó là hẹn ước của chúng ta có được không?”
Giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt bé nhỏ của cô, cô lặng lẽ gật đầu đồng ý. Cô biết, cô không thể giữ được bước chân anh nữa. Đã đến lúc cô không còn dùng cái tính trẻ con ngày nào mà thu mình trong sự ích kỷ của bản thân được. Đến Mỹ du học là ước mơ cả đời này của anh, cô không thể vì tình yêu của bản thân mình níu giữ anh ở lại bên cô.
Anh hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền của cô rồi mỉm cười nhẹ nhàng rời đi. Cô tin anh, cô tin tình yêu của họ và cô tin cả lời hứa kia. Cô nhìn theo hình bóng kia cứ mỗi lúc một xa, rồi khuất dần trong màn mưa vội vả.
Paris chiều hoàng hôn,
Mai Chi choàng tỉnh trong căn phòng quen thuộc. Đã năm năm trôi qua kể từ ngày Quân và cô chia xa. Đã lâu lắm rồi cô không mơ về những tháng ngày xa xưa. Cô chợt nhớ về người con trai năm nào cô đã từng yêu kia.
Lời hẹn ước ba năm những tưởng sẽ chóng qua, nhưng khoảng thời gian ấy chính là nỗi đau của cuộc đời cô khi gia đình cô gặp phải sóng gió. Bố cô đầu tư làm ăn thua lỗ, mọi thứ phút chốc tiêu tan, mẹ cô lại trở bệnh không có tiền để chữa trị. Mai Chi đành chấp nhận cuộc hôn nhân mai mối với một người đàn ông người Pháp để có tiền chữa bệnh cho mẹ cô và trang trải cho đứa em còn đang học dang dở. Mối tình năm xưa kia cô đành chôn chặt trong kí ức của mình vĩnh viễn.
Có lẽ, cuộc đời này cho ta cái “duyên” để gặp gỡ nhưng chẳng cho ta đủ cái “phận” để được bên nhau, vậy thôi đành chấp nhận để tình yêu kia mãi mãi trở thành hồi ức tươi đẹp. Cô cười nhạt cho mọi thứ đã qua.
Mai Chi bước xuống giường rồi thay một chiếc váy đơn giản để ra khỏi nhà. Hoàng hôn chiều nay thật đẹp, cô dạo bước trên con phố nhỏ giữa lòng thành phố Paris nhộn nhịp. Cô cứ đi như thế cũng không biết tự khi nào mình đã đến bờ sông Seine.
Kỉ niệm lại ùa về như cơn mưa rào ngấm vào nỗi nhớ trong cô. Lời hẹn ba năm cô chưa bao giờ quên nhưng cô lại càng không dám nhớ. Là chính cô, cô đã nợ Quân một lời hẹn ước.
Ngày cô rời Việt Nam theo chồng đến nơi xa xứ, cô không dám liên lạc với anh, cũng không dám nhắc về mối quan hệ giữa hai người thêm một lần nào nữa. Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn luôn mong rằng anh sẽ quên cô, thậm chí quên đi lời hẹn năm nào. Bởi cô không dám đối diện với anh trong hoàn cảnh như thế này. Cô không thể quay đầu lại, càng không có tư cách nhớ về tình yêu của anh.
Hoàng hôn dần buông xuống phản chiếu một màu đỏ rực xuống mặt nước càng làm cho dòng sông thêm phần tuyệt đẹp. Cô mơ mộng nhìn xa xăm, bỗng một giọng nói từ phía sau vọng lại:
“Chi, có phải là em không?”
Cô giật mình quay đầu lại nhìn về người phía sau. Chính là ánh mắt đó, chính là gương mặt đó, là Quân.
Anh bước thật nhanh về cô, ôm chầm lấy cô thật chặt. Cảm giác thân quen ấy vẫn như mới vừa hôm qua. Nước mắt bất chợt lăn dài trên khóe mi.
“Em có biết anh đã tìm kiếm em rất lâu không? Anh đã tìm em ba năm rồi. Anh chợt nhớ đến hẹn ước năm xưa của chúng ta và anh đã đến đây đợi em, cuối cùng hôm nay anh cũng đã tìm thấy em.”
Hóa ra, có những thứ cảm xúc những tưởng sẽ chìm mãi trong quá khứ mãi mãi nhưng nó lại một lần nữa như cơn sóng cuộn trào trong tim. Vẫn là người đó, vẫn là tình cảm đó nhưng thời gian đã không thể trở lại được nữa.
Chi mỉm cười khẽ đặt tay lên vai anh rồi lui nhẹ về phía sau. Anh nhìn cô đầy ngạc nhiên. Bầu trời đã về khuya, màn sương lạnh lẽo đã bao trùm cả thành phố. Cơn gió nhẹ chợt thổi qua bên mái tóc cô. Một giọng nói thỏ thẻ cất lên:
“Xin lỗi anh.”
“Chi…Tại sao em không nói với anh chuyện gia đình em? Tại sao em lại ngốc nghếch chịu được một mình?”
“Mọi thứ đã qua cả rồi. Có lẽ định mệnh không thể trói buộc cho hai chúng ta mãi mãi bên nhau anh à. Lời hẹn ước năm xưa của chúng ta, anh hãy quên đi.”
“Anh xin lỗi vì đã bỏ em lại năm đó, anh thực sự rất hối hận.”
Cô cười nhạt nhìn anh khẽ lắc đầu:
“Anh không cần phải tự trách bản thân. Có lẽ giữa chúng ta cũng chỉ có thể trở thành hồi ức trong cuộc đời nhau. Sông Seine hẹn ước, chúng ta đã thực hiện được rồi nhưng chỉ là không đúng thời điểm mà thôi. Chúng ta đã có cuộc sống riêng của mình, vậy thôi hãy cho nhau trở thành hồi ức đẹp đẽ của tuổi thanh xuân, anh nhé!”
Yêu một người dù đến cuối cùng có thể cùng nhau đến cuối con được hay không, chúng ta cũng nên mỉm cười mãn nguyện cho những kí ức đẹp đẽ đã từng kia. Bởi có bao nhiêu người, dù bên nhau thật lâu nhưng cũng chỉ có thể cho nhau sự lừa gạt giả dối. Thế nên, hạnh phúc không phải là cần một kết thúc viên mãn cho một cuộc tình để cùng nhau đi đến lễ đường bao người chúc phúc, mà đôi khi chỉ cần cho nhau một hoài niệm ấm áp mỗi khi nhớ về.
Paris chiều nay thật bình yên đến lạ. Dòng người lướt qua nhau dưới cơn mưa phùn hối hả. Chi và Quân dù dòng đời này không thể cùng nhau đi chung lối, nhưng họ vẫn mãn nguyện với điểm giao nhau thanh xuân tươi đẹp kia. Kí ức sẽ mãi chỉ là kí ức, nhưng hạnh phúc họ đã từng có nhau kia sẽ là mãi mãi. Dù thời gian có quay trở lại, họ cũng sẽ bước về phía nhau và yêu thôi sao phải cưới?
© Yumi Lê – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm, Tuấn Anh
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang, Hằng Nga