Blog Radio 468: Chỉ là chúng ta chưa đủ duyên nợ
2016-11-12 00:15
Tác giả: Nguyên Bảo, Alissa Rose Giọng đọc: Phương Dung, Tuấn Anh
Mỗi giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, sẽ có một hoặc một vài người đến, rồi sẽ ra đi, họ để lại cho ta một bài học nào đó, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là một cảm giác mà suốt đời ta cũng không quên được.
Cuộc sống là một hành trình tìm kiếm điều mình mong muốn nhất, khi biết được thứ mình cần, và khi có trong tay nó tức là đã có trong tay được hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là thứ dễ dàng có được, phải trải qua nhiều khổ đau, nhiều nước mắt, thậm chí có người đã phải đánh đổi cả tuổi trẻ, cả cuộc đời chỉ để đi tìm thứ gọi là hạnh phúc. Những người xuất hiện trong cuộc đời bạn, đem lại cho bạn nước mắt, nỗi buồn, sự bất hạnh, sự chia ly…đó thực chất là nhiệm vụ của họ, dù có muốn hay không, họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ đó, định mệnh đã quyết định thế thì con người làm sao kháng cự được.
Đã lướt qua cuộc đời nhau, thì âu cũng là duyên số. Con người dù có ra sức níu kéo, hay lựa chọn ở bên nhau nhưng nếu duyên số không cho thì cũng đành chịu. Tình cảm và niềm tin không đủ lớn để giữ chặt lấy nhau ư? Hay sự đời nghiệt ngã cho ta gặp nhau không đúng thời điểm? Tất cả đâu phải là lí do để con người ta xa nhau. Chỉ đơn giản là định mệnh. Định mệnh mang người ấy đến trong cuộc đời, cho mình biết cảm giác yêu thương, biết nỗi đau khi cách xa, biết bản thân mình cần điều gì nhất. Khi người ấy đã hoàn thành sự mệnh, tức là chữ duyên đã hết, định mệnh mang người ấy đi. Còn mình với mình, có lúc tưởng chừng như mọi thứ sụp đỗ, vô vọng, mất niềm tin, chơi vơi, nhưng đằng sau nó thấy mình trưởng thành hơn từng ngày, có thể chịu đựng hơn những nỗi đau và mất mát khác.
Tình yêu lúc nào cũng rất đẹp, rất thiêng liêng, dù khi yêu con người ta đau đớn, nhưng họ vẫn khao khát được yêu, vì hạnh phúc mà tình yêu mang lại, đủ sức để xóa lành mọi vết thương, đủ sức để cuốn trôi hết mọi nỗi buồn, và đủ để con người ta hy sinh vì nhau. Tình yêu đích thực là thứ mà ai cũng đang phấn đấu có được, nhưng không phải ai cũng có. Bởi vì ngoài chữ tình, còn phải có chữ nghĩa. Bởi vì có hiểu được nhau mới thương được nhau. Bởi vì gặp nhau là duyên, ở bên nhau là phận. Một khi hội tụ đủ tình, nghĩa, hiểu, thương, duyên, phận, chúng ta dù cách xa nhau mấy cũng sẽ được gặp nhau, dù khó khăn thế nào cũng sẽ cùng nhau vượt qua, dù đi đến chân trời góc bể rồi cũng sẽ tìm thấy nhau.
...Tôi không oán trách người, vì tôi đã từng yêu người, hận nhau chỉ thêm sầu khổ, chỉ thêm nước mắt. Người ra đi, còn tôi ở lại, nhưng sẽ có một người phù hợp hơn xuất hiện, đến bên đời tôi. Cũng như tôi, không thể ở bên cạnh người, thì sẽ có một ai đó, tìm đến và cùng người đi tiếp chặn đường phía trước. Con đường đi tìm hạnh phúc xa xôi lắm, cảm ơn người vì đồng hành cùng tôi trên chặng đường, dù ngắn ngủi, nhưng chí ít có một khoảng thời gian tôi đã không cô đơn. Đã đến lúc tôi nên tự đi một mình, còn người hãy trở lại con đường của người và bước đi. Hai chúng ta, hai đường song song, sẽ chẳng còn cơ hội để gặp nhau lần nữa, cũng sẽ chẳng còn cơ hội để cùng nhau đi tiếp. Chúng ta chỉ có thể nhìn đối phương và cầu chúc cho nhau nhanh chóng đến đích.
Gửi người đàn ông đang chờ đợi em ở phía cuối con đường, em sẽ gạt đi nước mắt, gạt đi đau thương, can đảm, mạnh mẽ đi về phía anh, tất cả những gì mà hôm nay chịu đựng là để có được hạnh phúc mai sau bên cạnh anh phải không người? Anh cũng đã từng như em, từng trải qua cái giác đau khổ tột cùng này phải không? Nhưng rồi anh vẫn cứ tin, cứ đứng đấy để chờ đợi ngày em đến phải không anh?
Tất cả đều là thử thách, đều đã được định sẵn trước. Nhưng em vẫn không tránh được cái cảm giác đau thương này, thời gian sẽ là phương thuốc hữu hiệu nhất phải không anh, rồi thời gian sẽ xoa dịu vết thương trong em, để khi gặp anh, em có thể yêu anh được trọn vẹn, em sẽ nhanh chóng bình phục lại, dù con đường phía trước chông gai đến đâu, khó khăn gian khổ ra sao, em cũng sẽ kiến cường bước đi tìm anh. Hãy đợi em nhé!
(Alissa Rose)
Truyện ngắn: Tôi và em chỉ có duyên không nợ (Nguyên Bảo)
Tôi cài lại những chiếc khuy áo cho em, khẽ vuốt những sợi tóc bồng vào nếp. Em bây giờ ngay ngắn và chỉn chu như chính em của lần đầu gặp. Từ trong ánh nắng yếu ớt của buổi sớm mùa xuân, tôi nhận ra đôi môi em đang cười. Nụ cười gượng gạo như chất trong đó một niềm hạnh phúc lửng lơ. Em nhìn tôi, ánh mắt em tha thiết:
- Quyên phải đi đây.
Tôi với tay lần tìm chiếc cặp để trên cái bàn nhỏ phía đầu giường, lấy ra vài tờ tiền mỏng đưa cho em.
Em nhìn tôi, ánh mắt ái ngại tỏ vẻ khó hiểu. Tôi vội vỗ vỗ nhẹ vào đôi vai em gầy và bảo:
- Em cầm lấy còn đi đường. Bao giờ về tới Sài Gòn nhớ nhắn cho anh một câu.
Nói là như vậy nhưng tôi đoán rằng, khi về tới Sài Gòn em sẽ cố rũ bỏ hình ảnh tôi ra khỏi trí óc.
Có một sự im lặng khó hiểu bao trùm lên không gian giữa tôi và em. Những lúc thế này, chỉ có anh mắt là biết nói chuyện. Đôi bàn tay chúng tôi buông khỏi nhau, em vội vã đi về phía cánh cửa. Liệu rằng em có biết, có quan tâm rằng tôi đang nhìn theo em bằng ánh nhìn của một kẻ còn trong cơn hạnh phúc. Tôi chưa quen với kiểu hạnh phúc mang sắc thái lén lút, hụt hẫng này. Thế nên, dù rất muốn tôi cũng không thể gọi em. Tình cảm nơi tôi, nơi em có lẽ rất ngại ánh sáng.
Tôi nhìn theo bóng em đi, nhìn thật lâu. Ngoài trời mưa phùn tha thiết. Phải đợi tới lúc chừng như chắc chắn rằng em đã lên tới xe, tôi mới rút điện thoại nhắn một tin cho em, ngắn gọn:
“Thương em nhiều”
Tôi biết, tiếng “thương” đó trong em bây giờ có thể chẳng đáng lưu tâm.
Tôi cũng vậy. Khi những xúc cảm ngổn ngang này nguôi đi, tôi cũng phải cố mà học cách quên đi một người. Là em, người vô hình đến trong đêm.
Tôi quen em lâu rồi, hình như đâu chừng hơn một năm. Nhưng là quen trên mạng xã hội.
Đó là một buổi tối đầu đông. Tôi chỉ nhớ là hôm ấy trời Hà Nội rét rất ngọt, lại có mưa nhẹ. Tôi về tới phòng khi mà những mảng nắng cuối ngày đã tắt. Mở cánh cửa, vội vã cởi bỏ đôi giày và lũ quần áo ướt, tôi lao lên giường đắp mấy lớp chăn và lôi điện thoại ra nghịch.
Bạn biết đấy, người ta có thể xua đi cái lạnh của mùa đông bằng những chiếc chăn. Có thể lấp đầy những trống vắng trong tâm trí bằng một trò tiêu khiển nào đấy như chơi game hoặc rượu chẳng hạn. Nhưng tôi dám chắc, hai thứ đó chẳng bao giờ thay thế được sự ấm áp và sự gần gũi của một con người cụ thể. Con người luôn cố gắng nghĩ ra những cách có thể làm cho mình được yên ổn và độc lập. Nhưng sự yên ổn độc lập ấy thường sẽ đẩy con người ta tới cái cô đơn. Ngay lúc này, tôi cần một con người, một chiếc ôm cụ thể hơn là những trò chơi trong điện thoại hay hơi ấm của những lớp chăn.
Nghĩ tới đó, tôi có cảm giác như nỗi cô đơn đang về theo gió, hoặc theo tiếng mùa trở mình. Cô đơn giăng ngập cả thành phố.
Chính buổi tối rét mướt ấy, tôi đã gặp em. Tình cờ như là định mệnh. Vô tình đọc vài status của một nick name đã kết bạn từ khá lâu. Cũng vô tình, tôi coment vào một trong những status của em.
Những điều vô tình nhiều khi cũng chính là cơ duyên đưa đẩy con người ta tiến lại gần bên nhau. Ngày hôm ấy, tôi vô tình cảm thấy cô đơn. Để rồi từ trong nỗi cô đơn, tôi đã biết mở lòng ra mà quan tâm một người, là em. Đó là định mệnh của chúng ta.
Tôi tin, trên trái đất này vẫn có hàng ngàn, hàng triệu người vẫn thường trao cho nhau những quan tâm đi lạc như thế. Cuộc sống thì mỗi ngày một vội vã. Thế nhưng tâm hồn mỗi con người thì chưa lúc nào hết cần nhau, cần lắng nghe và sẻ chia với một ai đó để nghe thấy mình, thấy người trong những tình cảm đời thường. Tôi tin ai cũng có cho mình một hoặc một vài người lạ, đủ tin cậy để sẻ chia với nhau một vài nặng nề của cuộc sống.
Tôi với em cũng thế thôi.
Một ngày, tôi bảo với em rằng giá như em có thể ở đây, để anh được ôm em thì tốt.
Em trả lời:
- Quyên cũng muốn được ôm anh. Ở trong sự cô đơn lâu quá, một cái ôm đôi khi cũng cần lắm!
Dù muốn tin hay không thì một chiếc ôm luôn mang một sức hấp dẫn rất lớn đối với những người như tôi, như em. Mình còn trẻ như nhau, lạc lõng như nhau và hiểu nhau, không biết từ giây phút nào của tâm trí. Tôi biết, cái sự “hiểu” đó chỉ là một lát cắt rất mỏng thôi, nhưng điều ấy đáng quý. Con người ta suy cho cùng chẳng có ai tỏ tường ai cả. Người ta định nghĩa nhau bằng những bồng bột của xúc cảm và hạn hẹp của đôi mắt. Nếu hai người cùng mang một niềm tin nhất định về nhau thì niềm tin nơi mỗi người đều có những lý lẽ xác đáng. Khi đó, việc ta gạt bỏ hết những lo âu, những băn khoăn xa cách để mà nghe tiếng con tim mình nhiều khi lại là một ý hay.
Và bỏ mặc những băn khoăn xa cách, chúng tôi đã hẹn nhau rằng nếu cho đến hết mùa đông năm sau mà chúng tôi vẫn còn tình cảm với nhau như bây giờ, em sẽ ra Hà Nội gặp tôi, bởi vì em thích cái rét của Hà Nội.
Tôi gặp em trước mùa xuân chúng tôi đã hẹn. Gặp tình cờ trong một hội sách diễn ra tại Sài Gòn. Cuộc sống đúng là luôn có rất nhiều những điều bất ngờ không báo trước.
Chúng tôi ngồi lại bên nhau trong một góc quán vàng rộm nắng.
Lọt qua tấm kính lớn, nắng làm tươi thêm nụ cười hồn nhiên nơi em. Em khuấy khuấy cốc cafe sữa, nheo mắt nhìn tôi hỏi:
- Cho tới bây giờ, anh đã có người yêu chưa?
- Chưa, Quyên à.
Tôi thành thật. Đáy mắt tôi lúc đó có lẽ hàm chứa cả một chút ngây ngô.
- Mình giả vờ xem như đây là buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa được không? - Em nói, nửa đùa nửa thật.
- Được chứ.
Nói thế, tôi khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc em. Chúng tôi nắm tay nhau như những cặp tình nhân khác. Con phố Sài Gòn như trở lên quen thuộc từ bao giờ.
Người ta bảo một thành phố xa lạ có thể bỗng chốc trở lên quen thuộc nếu ở thành phố ấy có người mà ta hằng thương. Và cái nắm tay này là nơi nảy nở trong tôi những xúc cảm nguyên khôi. Tại một thành phố lạ, tim tôi bỗng chốc biết bồi hồi. Tại một cung đường lạ, sự tình cờ bỗng chốc đẩy những cặp mắt chưa quen lối hóa thành thân thuộc.
Tôi không nghĩ được nhiều điều vậy nên tôi cảm thấy hài lòng khi gọi những tình cảm nơi tôi, nơi em khi đó là “tình yêu”.
Mùa xuân năm ấy, em đến như lời hẹn. Nhưng em đã không trả lời tôi, sau khi trở về Sài Gòn.
Những bài ca mà tâm hồn chúng tôi đã cùng hát nay bỗng chốc không có lời. Để chúng tôi không đoán định nổi và bắt đầu hát những câu hát khác nhau.
Những điều mà tôi từng nghĩ là thiêng liêng bỗng chốc chuyển sang một ý nghĩa khác, một hình thái khác. Tình cảm nơi tôi và em đó, nó giống như một cuộc dạo chơi của tuổi trẻ. Chỉ là trong bỡ ngỡ của lòng, và lạc lõng của tâm trí, người ta luôn muốn tiến lại gần nhau. Người ta nghe thấy nhịp tim nhau từ những lời còn chưa tỏ. Và ánh mắt cứ thế thỏa hiệp cho những xúc cảm mới chớm dâng lên, dâng lên.
Tôi không muốn tôi với em trở thành những ngộ nhận, những tổn thương trong nhau, không hề. Nhưng cái khoảnh khắc mà chúng tôi yên lòng ngủ trong vòng tay nhau không áo quần, rất nhiều niềm tin đã bị phá vỡ.
Đừng hỏi lý do cho những hành động bồng bột của tuổi trẻ. Ở giữa thanh xuân, yêu đơn giản là yêu. Hết cơn yêu người trẻ khắc sẽ cân nhắc để bước qua những đoán định đã từng là sai lầm. Để rồi sau đó, từ trong những trải nghiệm cũ kĩ, người ta lại bồng bột - theo một cách khác.
Sự im lặng tồn tại giữa tôi và em hôm nay có thể là cái kết tất yếu cho những yêu thương nảy nở trên một niềm tin lỏng lẻo về một người ở xa. Đó có thể gọi là sự lạc lối.
Rất lâu sau đó, tôi bỗng thấy nhớ em.
Lần tìm vào tường Facebook thấy cuộc sống của em có rất nhiều đổi khác. Em đã tốt nghiệp đại học và hình như là đang làm kế toán cho một công ty bất động sản nhỏ. Điều quan trọng nhất là em đã có người yêu. Không hiểu sao tôi bỗng chốc cảm thấy yên ổn lạ kì khi biết được điều ấy.
Tôi nhắn tin hỏi em:
- Người ấy ổn chứ.
Đến tối thì tôi nhận được tin nhắn hồi đáp:
- Rất ổn.
Em trả lời ngắn gọn. Đó là lời đáp của một tâm hồn đã đi xa khỏi ta. Nhưng rồi qua một vài câu hỏi han, em như đã định vị được tôi rõ hơn. Từ khung tin nhắn, tôi thấy đôi mắt em cười, thấy màu nắng phương Nam thắp lên trong em những mộng ước nguyên khôi về người ấy.
Em bảo tôi:
- Cảm ơn anh nhé!
Tôi không hỏi em cảm ơn tôi vì điều gì. Chỉ nghe trong lòng bình yên nhiều thêm. Tình yêu là khi ta có đủ duyên và nợ. Tôi với em chỉ có duyên, không nợ nhau. Với em, tôi hiểu rằng tình cảm thời son trẻ có thể bồng bột bởi lẽ yêu là chuyện của tim. Thế nhưng, điều cuối cùng mà hai con người đọng lại và ghi dấu trong nhau không bao giờ là những nỗi đau, dối trá hay giành giật. Chúng ta chỉ có thể ghi dấu một phần ý nghĩa lên đời nhau bằng sự tử tế, cầu mong và thương mến.
Dẫu thế nào thì tôi và em đều phải hạnh phúc.
(Nguyên Bảo)
Giọng đọc: Tuấn Anh, Phương Dung
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.