Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ánh mặt trời phía sau lưng (Phần 2/4)

2022-05-10 01:10

Tác giả: Vũ Nguyễn


blogradio.vn - Thế mà cả những ngày hôm sau đó Nguyên chẳng thèm để ý đến tôi. Mà thay vào đó dường như Nguyên đang dồn hết chú ý vào Xanh, nhất là mỗi khi thấy hai đứa chúng tôi cùng nhau cười đùa bàn về một điều gì đó.

***

Năm học mới lại bắt đầu. Mọi thứ đối với tôi cũng chẳng có gì thay đổi nhiều như những năm trước đây. Chỉ là tôi phải học nhiều hơn những năm học trước vì đã là cuối cấp rồi. Nhưng ngay từ ngày đầu tiên, lớp chúng tôi đón thêm một học sinh mới bên cạnh những gương mặt quen thuộc của các năm trước.

Tôi nằm dài trên bàn, nghe tụi bạn ở bàn bên bàn tán xôn xao về cậu bạn mới. Tôi cũng chẳng mấy quan tâm. Nhưng những lời miêu tả của họ về cậu học sinh mới khiến tôi chú ý đến. Thật sự rất giống với Xanh.

Thế rồi khi thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp và giới thiệu một bạn học sinh mới vào để làm quen với lớp, tôi mới ngồi bật dậy ngay lập tức. Chính là Xanh, trong bộ đồng phục của trường, tóc cậu cắt cao thêm một chút và chiếc ba lô đeo một bên vai trái.

“Xin chào mọi người... Mình vừa mới chuyển đến đây! Hi vọng mọi người sẽ giúp đỡ cho mình! Mọi người có thể gọi mình là Xanh!”

Mấy người bạn ngồi bên tôi cười khúc khích tỏ vẻ thích thú với cậu bạn mới này. Tôi như ngồi ngơ ngẩn ra một hồi, không hề hay biết rằng Xanh đang tiến đến và ngồi vào chỗ trống bên cạnh tôi. Năm nào cũng vậy, tôi cũng ngồi một mình, một góc lớp và dường như tôi đã quen với việc đó. Mọi người đều hướng mọi sự chú ý vào nơi tôi. Xanh ngồi xuống rồi quay đầu sang, mỉm cười thật tươi.

“Chào cậu, An! Hi vọng là sau này cậu sẽ giúp đỡ tớ nhiều nhé!”

Tôi mất một lúc lâu mới ậm ừ gật đầu với cậu. Tiết học đầu tiên cũng đã bắt đầu. Một bàn tay từ đằng sau vỗ vào vai tôi, rồi thì thầm rất khẽ.

“Ê này! Cậu quen với cậu ta à?”

“Ừ, từ hồi hè cơ!”

“Thế đấy à!” – Nói rồi người đó liền ngồi xuống rồi lấy sách vở ra, tỏ vẻ thờ ơ kì lạ.

Người đó là Nguyên, người bạn cùng lớp của tôi từ năm lớp mười. Cậu ta không những học giỏi toàn diện mà lại còn rất giỏi thể thao. Cậu ta còn được sống trong một gia đình khá đầy đủ. Người theo đuổi cậu ta cũng nhiều, nhưng tôi lại chưa thấy cậu ta động lòng với một ai. Mặc dù thế nhưng tôi không hề thích cậu ta chút nào! Lúc nào cậu ta cũng tìm cách để trêu chọc tôi và gây khó dễ cho tôi biết bao lần, cứ như xem tôi là trò hề của cậu ta. Nhưng kì lạ là năm học nào cũng vậy, tôi ngồi nơi đâu, cậu ta cũng sẽ ngồi phía sau lưng tôi. Tôi nghĩ một phần lí do là vì cậu ta không được lòng mọi người nên chẳng chơi chung với ai nhiều, một phần là vì cậu ta có thể dễ dàng gây sự với tôi mọi lúc mọi nơi mà thôi. Đúng là cái tên đáng ghét mà! Tôi vẫn không biết và cực kì tò mò về điều đó, nhưng lại không muốn hỏi cậu ta lí do chính xác là gì.

Thế mà cả những ngày hôm sau đó Nguyên chẳng thèm để ý đến tôi. Mà thay vào đó dường như Nguyên đang dồn hết chú ý vào Xanh, nhất là mỗi khi thấy hai đứa chúng tôi cùng nhau cười đùa bàn về một điều gì đó.

“Cậu đi xuống căn tin với tớ không?” – Xanh quay sang hỏi tôi.

Tôi gật đầu. Cả hai còn chưa kịp rời đi thì Nguyên đã từ phía sau liền đi trước chặn đứng tôi lại.

“Tớ cũng muốn đi cùng với các cậu!”

“Ơ! Không phải giờ này cậu phải xuống tập bóng rổ ở dưới phòng đa năng của trường như thường lệ hay sao?” – Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bạn.

“Ừ thì... Tớ quên mất...” – Nguyên ấp úng. – “Thế thì cậu mua giúp tớ bánh mì với nước như mọi khi nhé! Được chứ?”

“Ừm… Được thôi” – Tôi gật đầu.

Thế là Nguyên chạy đi mất. Tôi nhìn theo Nguyên, hình như cậu ta khác hẳn so với mọi khi. Nhưng tôi cũng không quan trọng lắm điều đó. Tôi cùng với Xanh đi xuống căn tin, ngồi ở một góc nhỏ giữa đám người đông đúc. Cả hai cùng nói với nhau đủ mọi chuyện. Tôi nhận ra việc có Xanh làm bạn và ở bên cạnh với tôi, khiến tôi thấy mọi sự cô đơn giữa nơi nhiều người rộng lớn này đều đã biến đi mất.

“Cậu bạn vừa rồi... Có vẻ rất quan tâm cậu nhỉ?” – Xanh nhìn tôi thắc mắc.

“Ừ thì... Chẳng quan tâm gì mấy đâu! Chỉ là trước đây đôi khi tớ bị cậu ấy đem ra làm trò đùa ấy, tớ còn là chân sai vặt của cậu ta hẳn hoi!” – Tôi ngừng một lúc, như thể thiếu điều gì đó nên nói thêm. – “Nhưng không phải lúc nào cậu ta cũng xấu tính...”

Tôi thở dài một cái. Thú thật tôi cũng không thích việc nói về cậu ta. Xanh bật cười.

“Thì càng quan tâm mới càng làm nhiều chuyện khiến cho cậu phải chú ý đến cậu ta đấy thôi!”

“Điều đó thật là nhảm nhí đấy Xanh à!”

Tôi cười trừ với Xanh. Có lẽ do cậu chỉ mới biết đến Nguyên chỉ vài ngày nên không biết điều đó. Còn năm phút, tôi cùng với Xanh đem đồ lên lớp. Nguyễn đang ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn cuốn sách dày cộm. Có lẽ cậu đã tập luyện xong, nên giờ ngồi đây tranh thủ ôn bài cho tiết học sau. Tôi tặc lưỡi, thầm nghĩ không biết đây có phải là ‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết mà mọi người thường hay truyền tai nhau nghe hay không?

“Đây! Của cậu!” – Tôi khẽ đặt đồ lên bàn của Nguyên, không làm ồn hay phiền đến cậu.

“Cảm ơn nhé!”

Nguyên ngước nhìn tôi một cách hiền hòa. Mái tóc cậu vẫn còn chưa khô hẳn. Tôi như ngẩn ngơ ra hồi lâu, chưa bao giờ tôi thấy Nguyên như thế. Thật hiếm hoi! Xanh khẽ đẩy nhẹ vào vai tôi, đưa tôi trở về với thực tại.

“Nè! Vào chỗ đi, sắp vào học rồi đấy!”

“Cậu làm gì thế hả? Cứ từ từ để cậu ấy vào chứ!” – Nguyên quay sang khẽ cáu gắt với Xanh.

Xanh mỉm cười không đáp. Nguyên hằn học một cách khó hiểu. Tôi thấy thế liền xoa dịu mọi chuyện tiến vào chỗ phía trong.

“À… Không sao đâu Nguyên! Cậu ấy chỉ…”

“Cậu làm gì mà khó chịu thế? Tớ chỉ nhắc cậu ấy mà thôi...” – Xanh tròn mắt hỏi lại.

“À thì... Tớ... Tớ chỉ thấy có chút khó chịu! Xin lỗi!”

Nguyên cười trừ rồi như giả vờ quay xuống tìm kiếm gì đó trong hộc bàn, rồi lại cất đồ vào trong, như cố né tránh ánh mắt nghi ngờ từ hai người bàn trên. Tôi nhún vai tỏ vẻ khó hiểu với Xanh. Nhưng dường như Xanh hiểu ra điều gì đó...

Tôi không hiểu được con người Nguyên, dù đã học cùng cậu hơn hai năm rồi. Mọi thứ thay đổi với tốc độ chóng mặt. Mấy trò đùa dai của cậu ta bỗng biến mất. Thay vào đó là cậu lại thường xuyên xen vào những khi tôi và Xanh đang bàn luận chuyện gì đó. Nguyên cứ tỏ vẻ rất ngây thơ không hiểu chuyện gì. Tôi thấy có chút không hiểu nhưng chẳng thấy Xanh phàn nàn gì nên đành thôi.

Như trong một tiết Toán Hình, tôi còn đang nhăn nhó nghe Xanh giảng một bài tập nhỏ ở trong sách giáo khoa. Toán là môn học tôi căm ghét nhất trần đời này.

“Tớ thấy cậu nên giải bài theo cách này... Rồi dùng công thức thế vào như thế này này...”

Xanh dùng cây viết chì ghi vào bài giải của cậu những công thức gì đó, cố giải thích cho tôi hiểu. Nhưng đối với tôi, bài giải của cậu trong mắt tôi không khác gì một mê cung đầy hỗn loạn không lối thoát. Thế là Nguyên từ đâu, kéo vai tôi xuống rồi đưa tôi một tờ giấy đã được trình bày sạch sẽ và hướng dẫn chi tiết.

“An! Nhìn xuống đây này! Tớ chỉ cậu làm bài này!”

Nguyên nháy mắt với tôi, rồi lại liếc nhìn sang Xanh. Trông cậu ta như cố đang tranh đua với Xanh trong cuộc thi làm thế nào để tôi hiểu bài vậy! Còn tôi, đứa đứng giữa cuộc chiến được xem như một vật thí nghiệm cho cuộc thi này vậy! Nhưng phải công nhận rằng quả thật là chỉ có mỗi Nguyên làm bài là giúp tôi hiểu rõ nhất có thể.

Rồi những lần học môn thể dục, một môn học đáng ghét thứ hai đối với tôi. Khi vừa làm rơi chiếc sào trong môn nhảy cao, Nguyên đã nhanh nhảu nhặt lên giúp tôi, ngay khi thấy Xanh đang tiến lại gần chiếc đệm. Không những thế lại còn mỉm cười và động viên tôi mỗi khi tôi làm rơi chiếc sào, không còn chọc tức tôi như mọi khi nữa.

Hay những lần phải lấy sách từ thư viện để học nghề, Nguyên lúc nào cũng đi theo cùng với tôi và Xanh. Lúc nào cũng vậy, cậu ta cũng sẽ tranh giành với Xanh xem ai sẽ phụ với tôi mang sách lên lớp – mặc dù chỉ có một ít sách thôi! Và đương nhiên lần nào Nguyên cũng giành được phần thắng.

Tôi lặng nhìn mọi thứ trôi qua trước mắt. Không phải vì thời gian nhanh hay chậm, mà vì Nguyên thay đổi rất nhiều. Tôi tức mình bèn hỏi nhỏ cậu.

“Sao cậu lúc này khác xưa quá?”

“Khác như thế nào?” – Nguyên hỏi ngược lại tôi.

“Ừ thì... Cậu tốt hơn lúc trước... Không còn trêu chọc tớ trước người khác nữa...”

“Thế cậu không thích như thế à?”

“Không! Thích thì thích... Chỉ là tớ thấy có vẻ lạ lùng...”

“Cậu nghe này!” – Nguyên thì thầm với tôi, dù khi đấy trong lớp vẫn còn ồn ào đủ thứ âm thanh hỗn độn nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng cậu. – “Tớ nghĩ cậu nên tập làm quen với điều ấy! Tất cả đều là vì cậu cả thôi...”

Tôi vẫn mang hoài một dấu chấm hỏi lớn về câu trả lời đó. Nó không phải câu trả lời hoàn hảo mà tôi mong chờ từ Nguyên. Tôi mang điều đó kể cho Xanh nghe. Cậu ấy nghe thấy thế liền mỉm cười.

“Thế thì rõ như ban ngày rồi...”

“Chuyện gì cơ chứ!”

“Chuyện đó tớ nghĩ cậu rồi cũng sẽ rõ mà thôi! Cứ để thời gian trả lời cho cậu biết!”

Tôi im lặng, nhận ra ngay cả người ngoài còn hiểu chuyện của tôi mà mình lại ngây ngô đến ngốc nghếch thế thì thật là lạ thật! Nhưng thật sự thì đầu óc tôi lại suy nghĩ khá đơn giản...

Rồi tôi kể cho Xanh nghe chiếc hộp thủy tinh cậu đưa cho tôi đã được hơn một nửa. Đêm qua tôi đã viết thêm một tờ giấy mới, rồi xếp thành hình ngôi sao. Trong tờ giấy ấy ghi rằng, tôi vui vì Nguyên đã trở thành một con người khác. Mọi thứ có vẻ sẽ khó thích nghi ngay nhưng tôi hài lòng với nó. Cuộc sống của tôi đã thay đổi đi rất nhiều!

© Vũ Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hãy cứ an nhiên sống cuộc đời hạnh phúc! | Radio Tâm Sự

Vũ Nguyễn

If you don't have the best, make the best of what you have!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

back to top