Dù giấc mơ còn mơ hồ nhưng em hãy tiến về phía trước
2021-12-22 01:25
Tác giả:
Mộng Tuyền
blogradio.vn - Đường còn xa, dù giấc mơ còn mơ hồ, thì mình tin mình vẫn đang tiến về phía trước. Rồi một lúc nào đó mình sẽ tìm được điểm dừng chân thuộc về chính bản thân. Đường còn xa, nhưng mình không dừng lại thì rồi sẽ tới. Trên con đường này mình đang tận hưởng mọi khoảnh khắc hạnh phúc, tuyệt vời.
***
Hồi mình còn nhỏ xíu, chắc là trước lúc lên 11 tuổi, mình có rất nhiều ước mơ. Chúng ta đều từng như vậy nhỉ? Mình từng mơ ước trở thành nhà thiết kế thời trang vì rất thích tô vẽ quần áo xinh đẹp. Mình từng mơ ước trở thành ca sĩ vì mình rất thích ngân nga theo giai điệu của những bài hát phát trên chiếc radio của bà. Mình từng mơ ước trở thành diễn viên vì có thể được mặc nhiều bộ quần áo khác nhau, xinh đẹp như nàng công chúa trong bộ phim Hoàn Châu Cách Cách. Mình từng mơ ước trở thành bác sĩ, vì họ thật giỏi, có thể cứu người. Mình từng mơ ước trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh vì rất thích đọc truyện Trạng Quỳnh, Doraemon.
Lúc đó, cứ mỗi tháng mơ ước của mình lại nhiều thêm một điều. Sinh nhật năm nào mình cũng ước mãi không hết điều mình mong cầu. Mỗi khi có ai hỏi “Ước mơ của con là gì?”, mình đều tự hào, vui vẻ trả lời con ước điều này, điều nọ. Mình không sợ hãi ước mơ sẽ không được thực hiện. Mình cũng không sợ người khác chê cười ước mơ của mình. Mình vui vẻ tận hưởng một tương lai rất tuyệt vời.
Lên cấp hai rồi, ước mơ của mình ít lại. Vẫn sẽ có người hỏi mình “Ước mơ của em là gì?”. Mình vẫn sẽ trả lời kèm theo một câu giải thích rất dài. Khoảng thời gian đó, mình phát hiện thì ra điều mình mong ước và ngưỡng mộ khi lọt vào tai người khác, đôi khi nó trở nên buồn cười và kì lạ. Mình tin mình sẽ thực hiện được những mơ ước đó nhưng người khác thì không.
Nhưng với một con bé luôn tự hào và tin tưởng bản thân như mình, thì ước mơ của mình không bị dập tắt bởi người khác được. Bước sang độ tuổi 17, 18, mình nghiêm túc hơn với ước mơ của mình. Mình không còn mơ ước quá nhiều như thuở bé nữa. Mình chỉ còn duy nhất một ước mơ. Đó là đậu Đại học. Nhưng mình sợ. Sợ điều ước đó không thành hiện thực. Vậy nên suốt những năm 17, 18 mình chỉ tự mình vun vén ước mơ mà trốn chạy xã hội. Mình thôi không còn kể chuyện tương lai.
Lại lớn thêm một xíu, trải qua hơn 6 tháng ở nhà tránh dịch Covid-19, mình có rất nhiều thời gian để lặng im và suy nghĩ. Mình nghĩ nhiều về hiện tại và tương lai. Ở khoảng thời gian sắp bước sang tuổi 20 - một bước ngoặt rất lớn. Đó là độ tuổi báo hiệu, mình phải lớn. Mình không thể nuôi những ước mơ ngốc nghếch hồi còn nhỏ, mình cũng không thể mãi trốn trong chiếc mai rùa ngại ngùng không dám làm điều mình thích. Mình phải dũng cảm và mạnh mẽ theo đuổi ước mơ.
Ước mơ của mình là gì? Đây không phải câu hỏi dễ trả lời. Mình đã mất rất nhiều thời gian, nước mắt để tự hỏi bản thân đang sống vì điều gì? Và rồi mình nhận ra, dù là mình mong muốn điều gì đi chăng nữa, không phải đều là một tương lai hạnh phúc, tươi đẹp hay sao? Còn gì bằng mỗi ngày mình đều có thể mỉm cười vui vẻ?
Mình tin, dù mình chưa biết mình thật sự cần gì thì mình vẫn đang ngày ngày cố gắng để đi tìm và tận hưởng niềm vui của sự nỗ lực, những thành tựu, những kỉ niệm. Đây là một hành trình rất dài, rất gian nan, sẽ vấp ngã nhiều lần, sẽ nghi ngờ bản thân. Vậy thì mình xin một điều ước đó là “Đừng bỏ cuộc trên con đường đi tìm và thực hiện ước mơ”.
Dù đường còn xa, dù giấc mơ còn mơ hồ, thì mình tin mình vẫn đang tiến về phía trước. Rồi một lúc nào đó mình sẽ tìm được điểm dừng chân thuộc về chính bản thân. Đường còn xa, nhưng mình không dừng lại thì rồi sẽ tới. Trên con đường này mình đang tận hưởng mọi khoảnh khắc hạnh phúc, tuyệt vời.
© Mộng Tuyền - blogradio.vn
Xem thêm: Gửi em người con gái tôi yêu bằng cả thanh xuân | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.