Đôi chân trần mang những ước mơ
2021-11-21 01:20
Tác giả:
Mậu Hùng
blogradio.vn - Hình ảnh em Lúa luôn in đậm trong kí ức về quãng đường đầy nhiệt huyết. Qua đó, tôi tự rút ra cho mình được kinh nghiệm quý báu trong công tác chủ nhiệm đó là phải biết tìm hiểu kĩ hoàn cảnh, đặc điểm của học sinh dù chỉ là một chi tiết nhỏ, và phải lưu tâm để có biện pháp giáo dục, giúp đỡ kịp thời nhưng cũng phải phù hợp.
***
Chắc hẳn trong mỗi chúng ta, những người đang làm nhiệm vụ trồng người, không nhiều thì ít cũng đã có những kỉ niệm đáng nhớ trong hành trình chèo lái con đò tri thức. Bản thân tôi cũng vậy, dù chưa tròn 10 năm công tác nhưng cũng đã có nhiều khoảnh khắc không thể nào quên về những mầm non hồn nhiên kia. Và kỉ niệm ấn tượng nhất của riêng bản thân tôi đó chính là hình ảnh về cậu học trò nhỏ với đôi chân trần mà tôi đặt tên cho kỉ niệm ấy “Đôi chân trần mang những ước mơ.”
Cách đây hai năm, sau khi chuyển về từ một ngôi trường vùng cao, tôi về lại ngôi trường làng ngày xưa đã nâng bước chân tôi - Trường Tiểu học Phú Thủy, tôi được phân công chủ nhiệm lớp 2C.
Ngày đầu nhận lớp, khi tôi đang làm quen với học sinh thì ở cửa lớp, có một cậu bé nhỏ thó, gầy gò, ốm yếu, hai bàn chân lấm lem không giày dép. Em thỏ thẻ.
“Thưa cô cho em vào lớp”.
Tôi gật đầu và hỏi em “Em tên gì?”.
Em ấp úng “Dạ, Lúa”.
Cả lớp cười ồ lên. Tôi nhắc em lần sau nhớ đi học đúng giờ. Suốt buổi hôm đó, tôi cứ băn khoăn về em. Cái tên đặc biệt và hình dáng cũng đặc biệt ấy khiến tôi chú ý đến em hơn trong buổi học. Em có vẻ tiếp thu chậm hơn so với các bạn.
Chiều hôm ấy, tôi tan trường muộn nhất, tôi đến rửa tay ở vòi nước gần hố rác. Tôi giật mình và tôi không tin vào mắt mình nữa. Là Lúa, em say sưa tìm trong đống rác những tờ giấy vụn rồi thoăn thoắt bỏ vào cặp, em mừng rơn khi nhìn thấy vỏ lon nước ngọt. Vẫn dáng vẻ nhỏ bé ấy, nhưng rất lanh lợi khác với dáng vẻ ngơ ngác trước cái chữ hay con số khi ở lớp.
Nhìn xuống bàn chân lại không có dép, tôi thấy máu đang rướm ra ở một ngón chân, vậy mà em không hề khóc rên một chút nào. Có lẽ, vết thương kia chẳng đáng gì so với sức chịu đựng của em.
Tôi vội chạy đến bế thốc em dậy ra khỏi hố rác rồi cầm lại vết thương đang rỉ máu trên đôi chân bé nhỏ của em. Lúc này, tôi mới phát hiện ra bàn chân phải của em không bình thường, nó có sáu ngón xòe ra như cánh quạt. Khi vết thương đã được băng bó cẩn thận, tôi mới bắt đầu hỏi em.
“Dép em đâu rồi Lúa?”
Em rụt rè “Dạ, em không có dép”.
Tôi bàng hoàng. Cứ ngỡ chỉ có những học sinh cũ ở miền sơn cước ấy mới phải đến trường bằng chân đất. Tôi không nghĩ ngay ở đây cũng có những hoàn cảnh đáng thương đến vậy.
Tôi ngỏ ý chở em về nhà. Con đường về nhà quanh co, vắng vẻ. Trước mặt tôi, một ngôi nhà bé tí, quá sức tưởng tượng. Qua một lúc tìm hiểu, tôi được biết nhà em thuộc diện hộ nghèo, ba em mắt bị mù, mẹ em không lanh lợi như người ta, em còn có một chị gái cũng bị hỏng mắt và hai em nhỏ. Cả nhà bảy người sống vào tiền phụ cấp khuyết tật của ba và những đồng tiền làm thuê, làm mướn của mẹ. Hằng ngày, sau giờ học, chị em Lúa tranh thủ nhặt phế liệu về cho mẹ bán.
Suốt quãng đường về nhà, tôi không khỏi nghẹn ngào khi nghĩ về gia đình của Lúa. Hôm sau, tôi đến lớp, mang cho Lúa một ít quần áo cũ và một đôi dép mới. Cầm đôi dép trên tay, em cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh. Giờ ra chơi, tôi thấy Lúa không mặc dép mà lại cắp vào nách. Tôi nghĩ chắc chân em còn đau nên không mặc được. Tôi liền bước tới và hỏi “Chân em còn đau lắm à? Sao mà không mặc dép vào?”.
Em hồn nhiên đáp “Dạ không phải, em mang dép sợ bẩn với mau hư”.
Tôi bật cười nhìn em, xoa đầu rồi nói “Em cứ mặc đi kẻo nhiễm trùng vết thương rồi nếu có hư thì cô lại tặng em đôi mới”.
Lúa bẽn lẽn “Dạ”, nhưng khi mang dép vào, bàn chân phải có vẻ không hợp tác, khiến em khó chịu, không đi được. Giờ thì tôi hiểu thêm phần nào vì sao em lại không mang dép dù rất thích nó. Chính vì thế, hôm sau đến lớp, tôi đã đổi cho em một đôi dép xỏ ngón. Lúa vui sướng mang vào ngay và hòa mình vào chơi cùng các bạn.
Ngay hôm đó, tôi trao đổi hoàn cảnh của em với Ban giám hiệu nhà trường. Tôi đã lập một kế hoạch nhỏ cho riêng Lúa. Một thùng giấy được đặt ở góc hành lang lớp để thu gom giấy vụn hằng ngày. Kế hoạch này không chỉ học sinh lớp tôi mà các lớp khác cũng hưởng ứng theo.
Không thể diễn tả niềm vui sướng của Lúa thế nào khi cuối tuần được các bạn trong lớp tặng số tiền nhỏ cho mình. Tôi cũng đã cùng với đồng nghiệp và các đoàn thể trong nhà trường, kêu gọi các tấm lòng hảo tâm để giúp đỡ em về cả tình cảm lẫn vật chất. Đặc biệt, có một mạnh thường quân nhận hỗ trợ sữa cho em uống mỗi ngày.
Từ đó, Lúa không còn đi học trễ nữa, em cũng tập quen với việc mang dép, sức khỏe em khá lên và học tập tiến bộ hơn. Giờ em đã học lên lớp trên, nhưng lúc nào đi qua lớp tôi, em cũng ghé mắt nhìn tôi với nụ cười rất tươi. Lúc ấy lòng tôi ấm áp lạ thường. Chính em đã tiếp thêm cho tôi lòng yêu nghề, yêu trò giữa những khó khăn, vất vả mà người giáo viên đang trải qua.
Hình ảnh em Lúa luôn in đậm trong kí ức về quãng đường đầy nhiệt huyết. Qua đó, tôi tự rút ra cho mình được kinh nghiệm quý báu trong công tác chủ nhiệm đó là phải biết tìm hiểu kĩ hoàn cảnh, đặc điểm của học sinh dù chỉ là một chi tiết nhỏ, và phải lưu tâm để có biện pháp giáo dục, giúp đỡ kịp thời nhưng cũng phải phù hợp. Tôi tự nhủ với bản thân phải luôn cố gắng, nỗ lực hơn nữa để tiếp tục trên con đường mà mình đã chọn vì một tương lai tươi sáng hơn.
Gửi từ: Ngô Thị Huệ - Trường Tiểu học Phú Thủy
© Mậu Hùng - blogradio.vn
Xem thêm: Giữa thành phố rộng lớn này, có nơi nào cho em sự bình yên | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







