Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu anh yêu một cô giáo

2013-10-07 05:44

Tác giả:


Nếu vợ anh là một cô giáo, thì vợ anh sẽ rất giỏi trong việc chăm con, em nói thật mà, không giỏi sao được khi ở trường, vợ anh vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là nhà tâm lí, lại vừa là quan tòa trong những cuộc cãi vã, tranh giành của tụi nhóc. Vậy nên, anh sẽ chẳng phải lo cái khoản chăm con, dạy con của vợ anh, đúng không?

***

Ngày còn bé xíu, em đã từng ước lớn lên mình sẽ là một cô giáo. Cô giáo dịu dàng trong tà áo dài. Cô giáo ân cần cầm tay nắn nót cho em nhỏ từng nét chữ...Lớn lên, ước mơ ấy dần bị em cho vào quên lãng. Nhưng rồi như có duyên phận định sẵn, lúc làm hồ sơ thi đại học, em đã đăng kí vào nghành sư phạm. Và duyên phận lại run rủi, đưa em đến cái miền đất này sau khi em tốt nghiệp ra trường. Nói là “duyên phận”, vì thực sự cái tên này chưa từng xuất hiện trong tiềm thức em, dù chỉ là một chút. Và bởi vì lúc đó chẳng biết cái gì đã xui khiến một con nhóc nhút nhát như em quyết định liều lĩnh một mình khoác ba lô đi xa đến vậy. Để đến lúc đặt chân lên mảnh đất này rồi, em dường như mới sực tỉnh, run rẩy, sợ hãi, vì biết rằng, giờ, em thực sự chỉ có một mình ... rồi òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Nhưng .. lỡ đi rồi, chẳng quay về được nữa. Và giờ thì, lỡ “thương” rồi, cũng chẳng thể về được nữa.

cô giáo, áo dài

Một năm trôi qua, em đã lỡ thương nhiều thật nhiều, yêu nhiều thật nhiều mảnh đất và con người nơi đây. Càng ngày, em càng thấy yêu cái công việc mà mình đang làm, yêu cái con đường mà mình đã chọn. Em yêu đôi mắt tròn xoe, cái miệng há hốc dễ thương, cái khuôn mặt háo hức, say sưa mỗi lần nghe em giảng bài, kể chuyện. Yêu những cặp mắt ngây thơ, nụ cười hồn nhiên, yêu những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của tụi nhóc lúc chăm chú làm bài, yêu cái khóe mắt long lanh, bàn tay nhỏ run run nắm lại khi phạm lỗi sợ bị em phạt, yêu cả những nụ cười lém lỉnh, cử chỉ tinh nghịch của lũ nhóc.
Sống giữa sự hồn nhiên, ngây thơ của lũ quỷ nhỏ, em thấy mình cũng “không lớn nổi”, cũng nghịch ngợm, trẻ con y như chúng vậy. Bởi thế, một cô gái sư pham như em luôn nhìn một thứ hết sức giản đơn. Quanh em, mọi người, mọi thứ đều tốt đẹp, đáng yêu...

Em vẫn cho như thế là tốt!

Cho đến ngày hôm qua, vô tình, có một người đã nói với em rằng : “Con gái sư phạm là “dân học thuật”, sống trong môi trường sư phạm nên không va chạm xã hội nhiều, bởi thế, khi gặp chuyện, thường rất lúng túng, không biết xử trí thế nào...”. Lúc nghe câu nói đó, em lặng người. Vì đúng quá, mà trước giờ chưa từng một lần em nghĩ tới. Mặc dù câu nói và câu chuyện của người ta không hề ám chỉ cũng chẳng liên quan gì đến em, nhưng nó cứ ám ảnh em không thôi. Rồi tự dưng em thấy sợ, muốn khóc, vì nghĩ tới, thực sự cuộc sống ngoài kia quá bon chen, xô bồ, phức tạp, lòng người thì khó đoán, mà em thì nhỏ bé, yếu đuối và cái nhìn thì quá đơn giản....

Ừ! Đúng là con gái sư phạm ngoan, hiền, thật thà, nhưng cũng vì thế mà con gái sư phạm rất yếu đuối, mỏng manh. Và điều đó hoàn toàn không tốt chút nào...Thực sự là em thấy sợ vô cùng! Giờ nghĩ lại, hình như nỗi sợ này đã có trong tiềm thức của em từ lâu rất lâu rồi. Bởi ngay từ lúc biết “khôn”, hình ảnh người chồng tương lai trong em là một chàng trai của lĩnh vực kinh tế, xây dựng. Bởi trong trí óc non nớt của em lúc đó, cái ngành này thật năng động, bản lĩnh, tự tin, mạnh mẽ biết bao. Mà con người, phàm nếu thiếu cái gì người ta thường ao ước cái đó. Và vì một cô gái sư phạm như em quá hiền lành, đơn giản nên em vẫn thường ước về người chồng tương lai của mình như vậy chăng?

Thế nhưng, anh này!

Nếu em đã chọn anh, ta đã chọn nhau, thì dù anh là ai, và anh có phải là một anh chàng của “kinh tế”, “xây dựng”, “kiến trúc”... như em vẫn từng mơ hay không, thì em vẫn tin rằng, anh – chồng em - là người con trai mạnh mẽ nhất mà em từng gặp. Ít nhất là đủ mạnh mẽ để có thể bao bọc, bảo vệ, che chở em khỏi những sóng gió của cuộc đời, và vòng tay anh đủ rộng, đủ ấm áp để em có thể ủ ấm mình trong đó, bờ vai anh đủ vững chãi để em thấy mạnh mẽ hơn lên khi tựa vào. Phải không anh?

Anh thương yêu!

Có lẽ anh đang nhăn mặt và tự hỏi, liệu em là ai, em ra sao, em có gì mà đòi hỏi anh nhiều đến vậy? Ừ nhỉ! Em chẳng là ai cả, em chỉ là một cô nhóc hết sức bình thường. Em trẻ con, vụng về, em không đảm đang, không giỏi giang, không xinh đẹp. Em còn thấy mình thật tự ti, yếu đuối. Anh đang thất vọng về em phải không?

Nhưng anh ơi, em nói này!

Nếu vợ anh là một cô giáo, thì vợ anh sẽ rất giỏi trong việc chăm con, em nói thật mà, không giỏi sao được khi ở trường, vợ anh vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là nhà tâm lí, lại vừa là quan tòa trong những cuộc cãi vã, tranh giành của tụi nhóc. Vậy nên, anh sẽ chẳng phải lo cái khoản chăm con, dạy con của vợ anh, đúng không?

Có thể em không xinh đẹp, không model như những cô gái khác. Nhưng một cô gái sư phạm như em biết cách làm mình trở nên chỉn chu, lịch sự trong mắt người đối diện, và em hứa sẽ không để anh thất vọng về em đâu. (Cái gì chưa biết, em sẽ học và thay đổi từ từ, thế cũng được anh nhé!)

Có thể em không biết nấu nhiều món ngon, nhưng em hứa nó sẽ không tệ quá mức đâu. Và đặc biệt, trong mỗi món ăn em sẽ cho thật nhiều gia vị yêu thương, và em tin nó đủ sức làm anh thấy tuyệt vời hơn bất cứ thứ sơn hào hải vị nào.

Có thể em không giỏi giang, đảm đang cho lắm, và có thể (có thể anh nhé), mẹ anh sẽ không được hài lòng cho lắm về cô con dâu là em. Nhưng em hứa sẽ học hỏi thật nhiều từ người thầy tuyệt vời là mẹ anh (và cả mẹ em nữa), và từ mọi người xung quanh, để một ngày không xa, mẹ và anh sẽ có thể tự hào về em.

Và có thể mẹ sẽ không thương em nhiều như em vẫn muốn (lại là có thể thôi nhé anh, vì biết đâu, em sẽ được mẹ “cưng” còn hơn anh nữa). Nhưng em hứa, em sẽ không giận mẹ đâu (dù em không thể không buồn, mà còn buồn rất nhiều là đằng khác). Em sẽ yêu mẹ thật nhiều, cố gắng thật nhiều, vì em biết, đối với anh, mẹ quan trọng biết nhường nào, và trong mắt mẹ, con trai mẹ cũng quý báu biết bsao. Ai đó đã nói rằng, tảng băng dù cứng đến mấy cũng tan chảy dưới sức nóng của ánh nắng mặt trời, lòng người dù giá băng đến mấy cũng sẽ trở nên ấm áp bởi sức nóng của tình yêu thương. Em tin, sẽ có một ngày, mẹ và em sẽ ôm nhau khúc khích cười khi mẹ kể em nghe những câu chuyện ngốc xít cái thưở “ngày xửa ngày xưa” của anh, khi em kể mẹ nghe về những thiên thần nghich ngợm của em ở trường…Lúc đó cấm anh ghen tị đấy nhé!

Còn nhiều rất nhiều điều em muốn nói nữa, nhưng thực sự bây giờ em rất mệt, vì em vừa trải qua một cơn sốt sáng nay. Vậy nên, nếu muốn, mình có thể nói tiếp khi gặp nhau, anh nhỉ!

Anh này, nói vậy thôi chứ em biết thực sự là rất khó để làm được những điều kể trên, mà em lại yếu đuối lắm. Vậy nên, anh à, đừng để em cô độc một mình trên con đường đó anh nhé. Cái em cần là nhiều thật nhiều tình yêu thương từ anh, là sự khuyến khích, cổ vũ, động viên…của anh. Đôi khi đơn giản chỉ là một cái nắm tay thật ấm, một cái ôm thật chặt lúc em khóc vì thấy mình quá mệt mỏi, bất lực… được không anh?

Anh à, nếu anh ngừng yêu thương em, hoặc nếu anh không thương em thật nhiều, em sẽ không đủ mạnh mẽ để vượt qua đâu. Nhưng nếu có anh bên cạnh, em tin mình có thể làm được tất cả.

cô giáo, áo dài

Em rất sợ, sợ một ngày anh không còn thương em nữa. Đừng thế anh nhé, em sẽ không chịu nổi đâu. Bởi thế, hãy chọn em khi anh đã suy nghĩ rất kĩ, khi anh đã quyết định chắc chắn sẽ cùng em đi hết cuộc đời, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Còn nếu không, hãy dừng lại khi chưa quá muộn, dù em biết là sẽ rất đau, nhưng em sẽ chịu đựng được. Còn một khi đã chấp nhận nắm tay em, thì xin người, đừng buông nhé, được không, anh?

Em biết, mình chẳng là gì cả.

Em biết, mình chẳng có gì hết. Cái em có, chỉ là nhiều rất nhiều tình yêu thương của em dành cho anh, và cả những người mà anh yêu thương. Vì em biết, lấy anh là em “lấy” cả những người thuộc về anh, thương anh, là em phải biết thương những người thân của anh

Còn một điều này nữa, nếu thương em thật, xin anh cũng hãy yêu thương và tôn trọng bố mẹ, anh chị em, những người thân của em, như em đã làm với anh, anh nhé. Bởi vì, không gì làm em đau bằng việc phải nhìn thấy bố mẹ và những người em thương yêu phải đau lòng vì em.

Cũng có những lúc, anh sẽ không hài lòng, sẽ thất vọng về em, sẽ chán nản .. và cũng có lúc em cũng sẽ như thế. Hoặc cũng sẽ có lúc anh hoặc em sẽ mệt mỏi vì áp lực của công việc, cuộc sống và những thứ không tên khác nữa … Nhưng dù gì đi chăng nữa, mình hãy cùng nhau đối diện và tìm cách giải quyết anh nhé!

Anh ơi, em mới chỉ 23 tuổi thôi, và trước anh em chưa từng yêu ai. Đơn giản, vì em sợ, sợ mình chưa đủ chín chắn, trưởng thành, sợ bị tổn thương. Hơn nữa, trước giờ em luôn đặt việc học hành, sự nghiệp lên hàng đầu. Còn bây giờ, em nghĩ đã đến lúc mình làm “người lớn” được rồi…Đừng cười em anh nhé…Nếu thương em thật thì mình hãy cố gắng đừng làm tổn thương nhau anh nhé!

•    Gửi từ Bich Thao Vo <bichthaohk@>




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

back to top