Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh ơi, Hà Nội phố…

2017-03-19 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Theo “người nghệ sĩ lang thang từng con phố”, tôi mơ về những buổi sáng tinh sương nơi Bờ Hồ, làn khói mơ hồ che hàng liễu rủ đang nghiêng mình xuống mặt nước bóng loáng, như những cô gái đang thẹn thùng soi gương. Tôi mơ về những buổi chiều hoàng hôn trải đỏ quanh cầu Long Biên, những tia nắng cuối ngày sưởi ấm trái tim thủ đô như nhắc nhở mọi người trở về với “mái ngói rêu phong”.

***



Nghe bài hát Em ơi, Hà Nội phố (nhạc Phú Quang, lời thơ Phan Vũ, ca sĩ Bằng Kiều thể hiện)


Chữ “duyên” luôn mở đầu một câu chuyện, một đời người, một cảm xúc… Không hiểu sao tôi lại rất yêu những bài hát về Hà Nội, tôi đã từng thể hiện chúng vài lần, rất dạt dào cảm xúc. Chắc là vì tôi có “duyên” với chúng, không những vậy tôi còn có “duyên” với người con trai Hà Nội.

“Ta còn em hàng phố cũ rêu phong và từng mái ngói xô nghiêng, nao nao kỉ niệm…”

Mỗi khi nghe những vần thơ của nhà thơ Phan Vũ vang lên trong những cung nhạc của nhạc sĩ Phú Quang, tim tôi lại thấy bồi hồi, đâu đó trong tôi lại có một cảm xúc rất mãnh liệt về Hà Nội. Đâu đó trong tôi dậy lên một tình yêu rất lạ. Hình ảnh những người lính áo xanh, những cô gái áo dài trắng, những bà cụ áo nâu, lá cờ đỏ của dân tộc, màu xanh hòa bình trên bản đồ hình chữ S, rồi băng rôn khẩu hiệu nhắc về Hồ chủ tịch,… tất cả tràn ngập dưới phố. Hình ảnh một Hà Nội hân hoan với niềm vui của đất nước ngày 30/4/1975 chợt hiện ra - ngày mà phần còn lại của Tổ quốc được giải phóng, ngày mà một phần máu mủ đã gửi gắm vào Nam để giành lấy hòa bình nay đã có thể trở về. Rồi những ngày sáng đó phố phường lại tấp nập tiếng cười đùa trên những chiếc xe đạp, “tiếng chuông ngân còn vọng khi tan lễ chiều”…

Anh ơi, Hà Nội phố…

Theo “người nghệ sĩ lang thang từng con phố”, tôi mơ về những buổi sáng tinh sương nơi Bờ Hồ, làn khói mơ hồ che hàng liễu rủ đang nghiêng mình xuống mặt nước bóng loáng, như những cô gái đang thẹn thùng soi gương. Tôi mơ về những buổi chiều hoàng hôn trải đỏ quanh cầu Long Biên, những tia nắng cuối ngày sưởi ấm trái tim thủ đô như nhắc nhở mọi người trở về với “mái ngói rêu phong”. Bài thơ tuy được sáng tác vào 1972 chiến tranh đang vô cùng ác liệt nhưng đâu đó vẫn hiện lên một Hà Nội bình yên đến lạ lùng, ngày nay vẫn vậy, sẽ mãi như vậy!

Tất cả những hình ảnh này tôi đều xem từ những thước phim tài liệu, hay những chùm ảnh của một nghệ sĩ nhiếp ảnh nào đó, mà sau khi nghe bài hát “Em ơi Hà Nội phố” tôi đã lục lọi tìm kiếm. Vâng, tôi chưa một lần được đặt chân đến thủ đô của đất nước. Là người con sinh ra tại mảnh đất Tây Nam bộ, từ nhỏ tôi đã thân quen với những câu dân ca mượt mà đằm thắm, những tình cảm chất phác của người dân nơi đây.

Anh ơi, Hà Nội phố…

18 tuổi, tôi được lên Sài Gòn học đại học, tôi được tiếp xúc với những cậu bạn đàn guitar, đám sinh viên tụi tôi hay cùng nhau lang thang góc nhỏ nào đó trong những công viên, cùng nhau vang lên những bài hát tươi trẻ. Rồi một ngày nọ, tôi vô tình bắt được cảm xúc của một cậu bạn trong số đó, cả hai đều yêu thích những ca khúc nồng nàn về Hà Nội. Không hiểu sao chúng tôi tha thiết từng ca từ đến lạ khi cả hai đều chỉ biết về Hà Nội qua sách, báo, tivi. Chúng tôi chưa từng bước chân trên những con phố nhỏ Hà Nội, chưa từng tận mắt thấy được vẻ đẹp của lá cây bàng màu đỏ, chưa từng ngửi thấy mùi hoa sữa nồng nàn, chưa từng được chạm tay vào vẻ đẹp của mùa thu hay cái rét của mùa đông Hà Nội. Vậy mà có lần chúng tôi đã rơi nước mắt khi đứa đàn đứa hát bài hát ấy, chắc vì niềm yêu thủ đô đã cho chúng tôi những cảm xúc đẹp đẽ vô cùng này.

Từ cái “duyên” yêu thích những bài hát về Hà Nội, rồi đến cái “duyên” tôi gặp một anh chàng người Hà Nội. Anh ta học cùng tôi ở trường đại học, sau 2 năm thì chúng tôi cũng bén duyên và quyết định đi hết cuộc đời với nhau. Tôi yêu anh vì cái giọng miền Bắc ấm áp, tôi yêu anh vì tính mạnh mẽ, tự lập trong suy nghĩ và cả hành động, tôi yêu anh ta vì anh luôn nghiêm túc với tương lai của mình và tôi yêu anh ta bởi anh là một chàng trai Hà Nội. Giờ thì đã ra trường rồi, chúng tôi không được ở cạnh nhau nữa, mỗi đứa ấp ủ ước mơ của riêng mình. Chúng tôi hẹn nhau sẽ gặp lại nhau tại Hà Nội, nơi chúng tôi sẽ viết tiếp những câu chuyện nên thơ về vùng đất và con người thủ đô, nơi chúng tôi sẽ cùng góp xây cho đất nước những gì tốt đẹp nhất bằng tất cả tình yêu và tâm huyết của mình.

© Trúc Quỳnh Lê – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top