Con nhớ những bữa cơm mẹ nấu
2017-11-22 01:10
Tác giả:
Con nhớ những bữa cơm mẹ nấu…
Mẹ là đầu bếp số một. Mẹ có thể nấu được tất thảy món trên đời, bữa cơm nhà cứ thịnh soạn như tiệc. Hơn nữa, đồ ăn mẹ nấu không đâu so sánh được, mùi vị của tâm huyết, của yêu thương. Mùi vị mà con muốn được ăn cả đời này.
Con nhớ người mẹ hiểu con hơn tất cả, kể cả sở thích ăn uống quái lạ của con. Mẹ biết con thích ăn mì Quảng nhiều nước, thịt kho nhiều mỡ hay thậm chí là khoai luộc chấm muối... mấy thứ nhỏ xíu như vậy, con đã từng xem như là lẽ thường. Trên đời này tìm đâu ra người hiểu con đến vậy?
Con nhớ những bữa cơm gia đình mình quây quần đông đủ. Ba mẹ kể chuyện công tác, tụi con tíu tít chuyện học hành. Ba mẹ có thể nhân tiện trách móc một xíu, tụi con có thể giận hờn một xíu, nhưng bao giờ cũng nhộn nhịp vui vẻ. Vậy mà, bữa cơm chưa bao giờ im lặng như khi này. Con ăn vội, tránh né cái cảm giác xung quanh không còn có gia đình.
Con còn nhớ những ngày tháng ôn thi đại học căng thẳng, con học thêm đến tối muộn, mẹ vẫn ngồi bàn ăn đợi con về. Thế rồi mẹ thường ngồi nhìn con ăn như vậy, giống như một sở thích. Con chỉ ước những ngày tháng sau này nữa, những bữa cơm ngước lên lại gặp ánh mắt mẹ, trìu mến thân thương.
Mẹ dù bận đến mấy cũng chưa từng cho ba con con ăn cơm tiệm. “Cơm tiệm không tốt đâu con ơi”. Con biết chứ, con đã từng nghĩ mình không thể sống thiếu cơm mẹ nấu. Vậy mà giờ đây con vẫn thường xuyên lặp lại thứ không tốt ấy, vẫn thường sợ mẹ lo lắng, vẫn thường bảo với mẹ “Con vẫn thường nấu cơm mẹ à”.
Mẹ còn nhớ những ngày con rửa chén, mẹ ngồi bàn ăn gọt trái cây và kể chuyện? Vậy mà đã có lúc chị em con cứ đùn đẩy việc cho nhau, tụi con hư quá phải không? Hay bây giờ con nghỉ học về rửa chén cho mẹ suốt đời luôn, mẹ nhé?
À còn nữa, mẹ vẫn thường bắt con học nấu ăn, vẫn hay la rầy con gái lớn lười biếng. Ấy thế mà mẹ nói một đằng làm một nẻo. Mẹ cứ giành nấu ăn mãi thôi, mẹ sợ con nấu không ngon, mẹ không yên tâm để con vào bếp. Con dù lớn vẫn mãi là đứa con bé bỏng của mẹ.
Những bữa cơm nhà đối với đứa đi học xa nhà như con đáng quý lắm. Có nhiều những ngày buồn lòng như vậy, cảm giác nhớ nhà cứ chiếm lấy con. Nhưng mà con sẽ mạnh mẽ thôi, bởi vì con chưa bao giờ muốn mẹ phải lo lắng nhiều. Con đã không còn là con bé nhõng nhẽo đòi mẹ nấu món này món kia như khi xưa nữa. Nhưng mà mẹ ơi, mẹ hãy luôn biết rằng con dù lớn vẫn hướng về gia đình, nhất là bàn ăn của mẹ nấu. Đợi con mẹ nhé, đợi con về với bữa cơm nhà mình, đợi con về với những ấm áp yêu thương…
© Thy Pham – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.