Tuổi 24 và những trăn trở về cuộc đời
2019-06-17 03:15
Tác giả:
SPICY LIMEE
Giọng đọc:
Hà Diễm
blogradio.vn - Có lẽ tuổi 24 không phải thời điểm hoàn hảo nhất để tôi tạo nên cú chạy đà lý tưởng cho tương lai nhưng cũng không phải đã quá muộn để bắt đầu thức tỉnh khỏi những mê muội của chính mình.
***
Tôi 24, nhưng vẫn đang trong thời kỳ trăn trở về cuộc đời mình. Ở một độ tuổi không lớn nhưng cũng chẳng còn nhỏ nữa, tôi sống một cuộc đời không ước mơ, không nghề nghiệp chính thức cũng chẳng có một tình yêu đương như những người khác. Tài sản giá trị nhất mà tôi sở hữu là chiếc laptop cà tàng và chiếc điện thoại cục gạch giúp tôi mưu sinh với những khoản thu nhập không ổn định.
Hai năm ra trường, tôi lựa chọn không bước vào xã hội. Tôi sợ hãi, tôi tự ti về bản thân mình vậy nên tôi quyết định chui vào vỏ ốc của bản thân, bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của xã hội. Nhiều khi tôi cũng tự hỏi, sự tự tin trước đây của tôi đã đi đâu mất rồi. Mọi chuyện thay đổi từ lúc nào tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết tôi của hiện tại đang đi lệch xa quỹ đạo rất nhiều, theo một chiều hướng tiêu cực.
Một đứa lười biếng, một kẻ ăn bám, không có chí tiến thủ, tôi biết người ta nói gì về mình nhưng vẫn cố chấp xem như không có để tiếp tục sống trong mê cung tăm tối mà tôi tự dựng lên để ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Tôi cũng đã từng tìm cách thoát ra khỏi bóng tối. Tôi đi xin việc, bắt đầu từ nửa năm sau khi tôi ra trường. Thế nhưng, mỗi lần đi phỏng vấn về lại là một lần tôi thất vọng và thêm tự ti về bản thân nhiều hơn. Chờ đợi và chờ đợi và rồi sau đó kết cục lại tự an ủi bản thân rằng đây vẫn chưa phải là thời điểm mà tôi có thể tỏa sáng.
Suy nghĩ là vậy nhưng sự tự ti cứ dần lớn lên và ngự trị trong tâm trí tôi rằng bản thân là một đứa vô dụng, một nghề không chín, chín nghề thì lại làng nhàng chẳng đến nơi đến chốn. Những công việc mà tôi thích thì bản thân không đủ khả năng, lại không muốn làm một công việc làng nhàng mà bản thân không thích. Những suy nghĩ ngốc nghếch và rối rắm như biến thành một mớ bòng bong trói chặt tôi lại trong cái hố sâu mà chính mình đã đào và tự nhảy xuống.
Đỉnh điểm của sự thất vọng là mới cách đây mấy tháng thôi, tôi gần như đã có một công việc mà mình mong muốn, về một lĩnh vực mà tôi cũng yêu thích. Tôi đã vui mừng như thế nào chứ, vậy mà giờ đây khi nghĩ lại tôi nhận ra bản thân khi ấy nực cười thế nào với sự ngây ngô của bản thân cũng như sự nghiệt ngã của cuộc đời. Một tuần trước khi bắt đầu công việc ấy, tôi nhận được thông báo rằng vị trí đó không cần tuyển nữa. Chính xác là công việc đó đã bị loại bỏ và cũng như vậy cái tương lai mà tôi đã huyễn hoặc ra trong suốt một tháng trời cũng đi theo bức thư thông báo hủy bỏ hợp tác cho tới giờ vẫn đang nằm trong đống thư rác mà tôi không dám đọc lần hai.
Sợi dây thừng được thả xuống cái hố đen tối kia chợt bị cắt đứt khi tôi vẫn đang hân hoan dù chưa kịp chạm vào nó. Thậm chí tôi còn cảm nhận được mặt đất dưới chân tôi dường như còn lún xuống sâu hơn thêm một chút nữa. Khoảng cách giữa tôi và thế giới ngoài kia ngày càng xa hơn. Tôi bắt đầu đổ lỗi cho cuộc đời. Tại sao lại cứ phải nghiệt ngã với tôi như vậy? Nhưng rồi tôi nghĩ, đây có lẽ là cái giá mà bản thân phải trả khi tự đào một cái hố sâu như vậy để rồi phải đặt vận mệnh của bản thân trong tay kẻ khác. Tôi hối hận, hối hận vì đã quá nuông chiều bản thân với cái tôi lớn nhưng suy nghĩ lại non dại.
Đó là chuyện của những tháng trước, hiện giờ tôi lựa chọn hòa nhập vào xã hội theo cái cách mà tôi muốn. Tôi trở thành một nhân sự tự do, làm những công việc mà có lẽ nhiều người cũng không hiểu tại sao lại tồn tại trên đời. Không phải một công việc thực sự cũng không có một nguồn thu nhập ổn định vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui với những gì mà mình đang làm.
Tôi cũng đã có một ước mơ nho nhỏ, một chuyến hành trình xẻ dọc đất nước bằng số tiền mà mình làm ra. Mọi chuyện có vẻ cũng không dễ dàng với đồng lương ọp ẹp tôi đang tích lũy qua ngày nhưng tôi vẫn tự động viên bản thân rằng khi đã có một cái đích mọi chuyện rồi cũng sẽ suôn sẻ hơn. Dù rằng cuộc sống của tôi hiện tại vẫn còn đầy bất ổn nhưng tôi sẽ biến nó thành một cuộc sống thất nghiệp tuyệt vời mà mỗi khi nhắc lại đó sẽ sẽ là một câu chuyện cười của tuổi trẻ chứ không phải nỗi thất vọng.
Vẫn là chiếc laptop cũ kĩ thi thoảng mệt quá lại tự động nghỉ trong sự ngỡ ngàng của chủ nhân nó và chiếc điện thoại cục gạch đã gắn liền được ngót sáu năm, tôi đang từng bước tự thoát ra khỏi cái miệng hố đầy bụi đất này và hướng về phía mặt trời. Có lẽ tuổi 24 không phải thời điểm hoàn hảo nhất để tôi tạo nên cú chạy đà lý tưởng cho tương lai nhưng cũng không phải đã quá muộn để bắt đầu thức tỉnh khỏi những mê muội của chính mình.
© SPICY LIMEE - blogradio.vn
Ở cái tuổi 24, sau khi đã ra trường được 2 năm, đã có những va vấp trải nghiệm với cuộc đời, có phải bạn cũng đã từng có những suy nghĩ như bạn tác giả. Đó là những lần thất nghiệp, thất bại và cảm thấy bất lực, bản thân vô dụng chẳng làm được gì ra hồn. là những ngày chờ đợi, và chờ đợi một công việc, một cuộc gọi từ nhà tuyển dụng mà nói đúng hơn đó là một niềm hy vọng.
Thế nên bản thân mình vẫn luôn nghĩ rằng, thất tình không đáng sợ bằng thất nghiệp. Khi thất nghiệp, không chỉ chúng ta đang bị đe dọa đến tinh thần mà cả vật chất đều không thể đáp ứng nổi, khi ấy, làm sao đủ sức để buồn, bạn nhỉ?
Giọng đọc: Hà Diễm
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Mời xem thêm chương trình:
Lá thư của bố: Này con gái, đừng bằng lòng sống một cuộc đời bình thường và trầm lặng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)
Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu
Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’
Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu
Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.