Trò chơi chọn một
2011-05-31 12:24
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team,
Đêm lạnh
Chông chênh
Con đường xa tít
Một ta một bóng đổ dài
Liêu xiêu
Ta chưa bao giờ thấy mình cô đơn như thế, giống như một kẻ lữ hành cứ bước mãi trên một con đường vắng lặng, giống như lâu lắm ta chưa được nghe thấy tiếng người, giống như ta đang sống nhưng lại cảm thấy mình không thở. Nếu sống mà không biết yêu thương thì còn không bằng một nấm mồ khiến người ta than khóc. Cứ thế mỗi ngày ta lại cảm thấy mình đang tan ra, chút một, chút một…..
Cuộc đời bỏ rơi ra trước, hay ta bỏ rơi cuộc đời trước, ta không biết. Chỉ nhớ một chiều ta ngồi nhìn người ta cười đùa hạnh phúc mà cố nén một giọt nước mắt rơi, ta đã quyết định ta không thể sống mãi là một kẻ quỵ lụy tình cảm người khác. Ta cũng biết cười, biết khóc, biết đau và sợ đau, nếu ta mất hết cảm giác thì ta sẽ không còn thấy đau nữa, vì thế, ta chấp nhận từ bỏ những cảm xúc của người đời.
Ta từ bỏ hết những thói quen. Ta tập đi ăn một mình, đi mua sắm một mình, đi lượn phố một mình thay vì luôn phải có người bên cạnh như trước. Ta tập dành cả buổi tối để đọc và viết những entry thay vì nhắn tin cho ai đó. Ta tập bỏ những câu hỏi thăm, ta tập không quan tâm, ta tập ít mỉm cười. Ta tập thờ ơ với những nỗi đau của người khác, bàng quan với tất cả những niềm vui.
Ta thức dậy trong một căn phòng chỉ có ta và những đồ vật vô tri vô giác. Ta làm viêc trong một góc nhỏ chẳng động chạm đến ai. Hết ngày làm việc ta lại về nhà, tự làm cho mình một bát mì gói, xem một bộ phim rồi đi ngủ. Ta đã tập sống như thế và tự nhủ với mình “Rồi ta sẽ quen, rồi mọi việc cũng sẽ qua thôi”. Giống như một con ốc sên co mình vào vỏ mỗi khi ai đó chạm vào.
Người ta rủ ta đi ăn, ta từ chối.
Người ta kêu mệt, ta không quan tâm.
Người ta bảo sao ta có thể thay đổi nhanh đến thế, ta cười, nụ cười nhạt thếch.
Người ta nói thói quen có thể thay đổi nhưng bản chất chẳng thể thay đổi được đâu. Ta nghĩ. Ta không nói ra nhưng ta nhận ra điều ấy đúng. Và ta sợ….
Thực sự…ta đã khóc khi ta chỉ có một mình. Ta đã loay hoay cầm điện thoại, nhắn tin biết bao nhiêu lần mà không dám gửi. Ta đã ngập ngừng khi ta đi qua ngõ nhà người ta, muốn vào và gọi người ta xuống. Ta đã luôn muốn hỏi người ta ăn chưa, rồi mua bữa tối đến bắt người ta ăn như ta đã từng làm. Thực sự ta đã nhớ lắm nụ cười của người ta nhưng ta chẳng biết làm gì khác.
Ta đã từng yêu thích lắm trò chơi chọn một, nhưng cuộc đời chẳng bao giờ có thể lựa chọn dễ dàng như một trò chơi. Nếu người ta là ta, người ta sẽ chọn một cuộc đời vô cảm, ít niềm vui nhưng cũng không có thất vọng hay chấp nhận ở bên cạnh một người, chấp nhận là kẻ luôn làm cho người đó vui nhưng cũng phải chấp nhận nhìn người đó ở bên một người khác nữa không phải là ta. Nếu người ta là ta, người ta sẽ lựa chọn cái nào.
Ta không phải là người may mắn trong các trò chơi may rủi vì thế cuộc đời ta là một chuỗi những sự lựa chọn sai lầm. Nhưng có thật là cuộc đời chỉ có hai lựa chọn như vậy thôi không.
Tại sao ta không thể lựa chọn mỉm cười dù không có người ta bên cạnh? Tại sao ta không thể chọn quan tâm đến một ai khác nhiều hơn thay vì chỉ nghĩ đến một người ta? Tại sao ta không thể là chính ta, sao ta không sống như ta mong muốn và thấy vui vẻ? Tại sao ta không thể hạnh phúc khi thấy người ta hạnh phúc? Sao ta không chọn một lựa chọn thứ ba?
Có phải ta đã sống thật ích kỉ, ích kỉ với người ta và không công bằng với chính bản thân ta nữa? Có phải ta đã tự mình đánh mất đi nụ cười của chính ta và của người ta yêu quý? Có phải ta đã gục ngã quá sớm, đã đầu hàng mà không một lần cố gắng vươn lên.
Ta nhớ một câu thơ của Nguyễn Phong Việt đã từng làm ta bật khóc:
“Nếu không muốn đi hết con đường….
Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác”
Ảnh minh họa: kleanthis
Ảnh minh họa: kleanthis
Ta sẽ không bước tiếp con đường đã làm ta đau khổ, ta cũng sẽ không đày đọa bản thân bởi bản chất của ta không phải là một kẻ chỉ biết sống một cuộc đời vô nghĩa. Ta sẽ mỉm cười và lại tiếp tục yêu thương, không phải là mang mãi một tình yêu vô vọng, ta sẽ cho đi nhiều hơn và đợi đến lúc ta được nhận về, cuộc đời lúc nào cũng công bằng như thế.
Người ta có thể không yêu ta nhưng chắc chắn người ta cần ta như một người bạn thân thiết, cần ta lúc người ta buồn, gọi ta khi người ta vui. Ta cũng có thể không chỉ hướng về người ta nữa nhưng ta cũng vẫn có thể đi ăn cùng người ta, vẫn có thể quan tâm đến người ta như ta quan tâm đến mọi người khác. Ta – và- người ta, đâu nhất thiết phải lựa chọn hoặc yêu hoặc ghét, người ta vẫn đi bên nhau mà chẳng cần yêu hay ghét rạch ròi đấy thôi.
Bất giác ta lại muốn nhấc điện thoại lên, bấm số quen thuộc. Chúng ta không phải là sự lựa chọn của nhau, đơn giản chúng ta đều là những mảnh của cuộc đời mà thôi…
* Gửi từ Một bạn đọc giấu tên
Phản hồi của độc giả
Mr Hến, tq, gửi lúc 07/08/2010 22:04:49
Mình thấy hình ảnh của mình trong bài viết của bạn, nhưng mình thì ko muốn nhấc điện thoại lên mà là phải nhấc luôn rùi. Như thế là ta đang sống hết mình cho tình yêu, để sau này ta không phải hổi tiếc, phải nói giá như nữa.... Nếu ta thấy nản, thấy mệt mỏi vì những thứ đó thì tức là ta chưa yêu thực sự,chưa yêu chân thành vì thế ta sẽ tìm thấy tình yêu chân thành thực sự ở 1 người khác! Tôi tin tôi sẽ hạnh phúc và bạn cũng vậy!
nguyen thuy lan, Tam Ky- Quang Nam, gửi lúc 05/08/2010 09:59:20
Khong the quen duoc dau ban a, toi cung vay muon quen lam nhung thay that kho khan nen phai doi dien voi chinh long minh thoi. Cau chuc anh duoc hanh phuc, do la nhung gi minh mong muon khi roi xa nhau mai mai. Tren doan duong con lai, neu ,ot luc nao do chanh long xin hay nho ve nhau bang ca tam chan tinh du hai nguoi hai nga duong rieng biet. Minh rat thich bai nay ban a! Chuc ban gap may man trong cuoc song!
dai, gửi lúc 03/08/2010 17:44:22
Quả thật đôi lúc thấy mọi chuyện rất đơn giản,nhưng mọi người và cả chính bản thân đã làm cho nó phức tạp.Ừ thì cuộc sống là những sự lựa chọn,ta như đang chơi một ván bài cuộc sống.Và ta sẽ thành công,hạnh phúc khi có những sự lựa chọn đúng đắn,ngược lại ta phải chấp nhận thất bại và trả giá cho những lựa chọn sai lầm của mình.Chỉ đơn giản vậy thôi.
Nguyễn Mai, Hải Dương, gửi lúc 01/08/2010 20:40:19
Mỗi lần đọc lại bài viết của bạn mình lại như có thêm 1 chút niềm tin để quên người ấy, để quên một ai đó không thuộc về mình. Sống mà không cần người ta nữa. Nhưng có một điều sẽ không thay đổi trong suy nghĩ của mình... "Mình mong anh hạnh phúc".
pham thi bich tram, vinh vien,p5,q10, gửi lúc 01/08/2010 11:09:58
Cuoc song chua nhieu chong gai,tinh yeu lai cang trac tro.Co luc tinh yeu chi nhu con gio thoang qua,muon giu lay cung ko dc.Gio vo tinh de lai trong ta bao dau kho,ta co quen thi noi nho lai tang len.Chi bang ta doi mat voi no,cu yeu thuong,mo long voi cuoc doi dung cho doi mot tinh yeu trong vo vong.Co le ai da tung trai qua moi hieu dc tam trang of ban luc nay.HAY VUOT QUA BAN NHE,ROI HANH PHUC SE MIM CUOI KHI TA BIET DON NHAN.
HOA ĐÁ, tn, gửi lúc 27/07/2010 01:20:40
Đừng ngồi đó và ngặm nhấm nỗi đau bạn ah.Hãy dũng cảm bước về phía trước ,gói gém những kỷ niệm cùng người vào 1 góc của trái tim và nhường phần lớn trái tim còn lại cho gia đình bạn bè và những người quanh ta .Ta vẫn chưa trai lỳ cảm xúc mà còn biết đau khổ tuyệt vọng mất niềm tin là còn biết yêu thương hy vọng và còn niềm tin mà bạn.Hãy cố lên bạn nhá!
Nguyễn Thị Mai, Hà Nội, gửi lúc 26/07/2010 21:38:53
Tôi thực sự thích bài viết này. Tôi k trong hoàn cảnh như bạn nhưng cũng gần như vậy mà thôi. Tôi vừa mới chia tay người mà tôi từng yêu, rất yêu. Và tôi cũng chưa biết phải làm như thế nào để quên ng ấy, để tập thói quen sống một mình mà không có người ấy. Đọc bài viết này tôi như có thêm niềm tin, thêm rất nhiều. Đúng, tôi sẽ quyết định bước đi trên một con đường khác vì con đường này có lẽ quá sức của tôi.
Vũ Thu Trang, Nhổn, gửi lúc 26/07/2010 21:11:04
Ta đã tha thứ cho người ta. Ta sẽ mỉm cười khi đối diện với người ta. Người ta có làm như vậy được ko? Người ta và ta vẫn có thể là bạn mà.
Nhỏ Thanh, Đà Nẵng, gửi lúc 22/07/2010 10:57:27
Thật không dễ dàng thế đâu bạn ạ. Chọn mãi rồi, đến khi chọn cách sống tốt như những ng bạn lại thấy mình chìm sâu hơn. Thấy cô đơn ngột ngạt khi với ng ta mình như 1 cái bóng "khi cần là có", thấy với ngta mình như không khí, luôn phải đồng hành trong cuộc sống mà không bao giờ nhìn thấy hay để ý đến. Thế rồi mình cũng mệt. Tôi đã từng lựa chọn như bạn, chọn cách quen 1 mình, chọn cách sống thờ ơ, chọn cả cách làm "tri kỉ" để buồn vui, nhưng đều thất bại. Có con đường mới nhưng sao ta chẳng thấy để mà di tiếp.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.