Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

2021-02-18 09:46

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ.

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé!

***

Bên ngoài vẫn đang mưa gió, Minh đặt cuốn sách xuống, hai tay xoa vào nhau cho đỡ lạnh. Dưới chiếc bàn nhỏ còn có một cốc trà hoa cúc đã nguội. Minh không còn nhớ mình ngồi đây từ lúc nào.

Hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của năm, cậu đã tự cho phép bản thân ngủ nướng đến mười giờ sáng. Trong tiết trời mùa đông lạnh giá, hơi ấm trong chăn làm cho con người cảm giác ấm áp hơn. Nhiều người chỉ muốn cả ngày trùm kín chăn từ đầu đến chân, hơi ấm lúc đó làm cho con người thấy cả cảm giác an toàn. Hôm nay không có tiếng chuông báo thức, âm thanh luôn thôi thúc Minh thoát ra khỏi cái kén của mình. Cậu tỉnh dậy cảm thấy một ngày cuối tuần thật dễ chịu. Cậu có thể tự tay làm những món ăn mình yêu thích, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa nghe những bản nhạc acoustic sâu lắng.

Xong đâu đấy đã là một giờ chiều, Minh bỏ đôi găng tay ra, thở phào nhẹ nhõm, nhìn thành quả mình làm sau mấy tiếng vất vả. Khóe môi mỉm cười, đây là thời gian duy nhất trong tuần cậu dành cho căn phòng trọ chỉ vỏn vẹn mười lăm mét vuông. Diện tích tuy hạn chế nhưng đồ đạc bên trong đều tiện nghi và ngăn nắp. Mọi thứ được cậu bài trí một cách tỉ mỉ. Cạnh đầu giường là một giá sách nhỏ, đây là nơi được cậu chăm chút và yêu thích nhất. Hai ngăn dưới để nhiều loại sách, trong đó có phân nửa là tiểu thuyết của Dostoevsky. Hai ngăn trên để đồ đạc cá nhân và một chậu cây nhỏ, mọi ngóc ngách đã được lau dọn kĩ lưỡng để tránh cho bụi bám vào.

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

Minh ngả lưng lên chiếc giường êm ái, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thái. Những ngày cuối năm, ai cũng tất bật mua sắm đồ đạc mang về quê. Dãy phòng trọ ngày thường cũng nhộn nhịp tiếng sinh viên nói cười nhưng bây giờ mọi người hầu như đã về quê hết. Minh còn ở lại đây vì công ty cậu thiếu người trực. Cả năm có một lần Tết, ai cũng mong muốn về quê sớm bên gia đình. Minh cũng thế nhưng cậu vẫn còn độc thân, lại là con trai nên ai nấy đều nhờ cậu thay họ. Minh đã suy nghĩ nhiều và quyết định ở lại.

Một lúc sau, cậu với lấy chiếc điện thoại, đôi tay nhanh thoăn thoắt lướt bảng tin facebook. Như thói quen cũ, cậu tìm kiếm những quán cà phê đẹp nhất để chuẩn bị tận hưởng hết buổi chiều cuối tuần. Sau một hồi lâu cân nhắc, cậu đã lựa chọn được một quán có cách bài trí rất hiện đại, đồ uống được mọi người đánh giá cao. Minh không đắn đo gì nữa, cậu quyết định trở dậy, bắt đầu sửa soạn quần áo. Trong thời tiết lạnh giá, một chiếc áo khoác len, quần âu, đôi tất dài chân là lựa chọn phù hợp.

Cửa sổ mở ra, Minh nhìn ngó phố phường xung quanh. Cậu thấy bầu trời rất âm u, bầu không khí được bao bọc bởi một làn khói mỏng. Minh không biết đó là sương hay bụi mịn. Không khí Hà Nội mấy ngày gần đây làm cho mọi người có cảm giác khó chịu, nhất là những người làm văn phòng. Từ sáng đến chiều muộn, họ luôn bó hẹp mình trong phòng làm việc nhỏ, cặm cụi trước bàn máy tính, đầu óc căng thẳng, hai vai mỏi nhừ. Mỗi ngày của họ đều trải qua như vậy, đến hôm sau lại lặp lại, không có gì thay đổi nhiều.

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

Sau khi đã khóa phòng kĩ càng, Minh đi ra chờ thang máy. Cậu bất giác ngoái nhìn lại nơi cuối dãy hành lang. Ở đó còn hai căn phòng trọ, xung quanh không có một ngóc ngách nào ánh sáng có thể lọt đến. Cửa thang máy mở ra, Minh đi vội vào trong mà không để ý đến người đang đi ra.

“Ui da!”

Hai người giật mình nhìn nhau, trước mặt Minh là một cô gái nhỏ nhắn. Cô bé bối rối, hai tay đan vào nhau nói:

“Em xin lỗi!”

“Anh không sao!”

“Lần sau em sẽ chú ý ạ!”

Minh nhìn thấy mặt cô bé đỏ ửng thì khẽ mỉm cười:

“Không sao đâu! Em ra đi, thang máy đang kêu kìa!”

Cô bé lúc này mới để ý đến tiếng kêu hối thúc bên cạnh lại càng bối rối bước vội ra ngoài. Minh cũng theo đó vào trong, thang máy từ từ đóng lại, bên ngoài là dáng lưng nhỏ bé cùng mái tóc dài ngang lưng khuất dần sau dãy hành lang tối.

Quán cà phê Minh chọn cách nhà khoảng sáu cây số. Khoảng cách đó là quá xa để uống một cốc nước nhưng đối với một số người chỉ cần tìm được đúng quán thì khoảng cách xa hay gần không còn quan trọng. Chiếc xe máy từ từ lăn bánh trên những tuyến phố tấp nập người. Minh ngắm nhìn hai bên, vẫn chỉ là những khung cảnh đó, nhà cửa san sát nhau, người qua, kẻ lại. Một không gian chật chội và tù túng, Tết đến ở nơi thành thị như càng làm cho con người vội vã hơn. Chỉ khi đi sâu vào nội thành mới xuất hiện một vài tuyến phố có cây cối. Lúc đó, Minh còn cảm nhận thấy đâu đó trong khoảng không có hương thơm nhè nhẹ của mùi hoa sữa còn vương. Hai bên ven đường xuất hiện những hàng bán rong, đôi quang gánh cong hai bên vậy mà dáng đi của các bà, các chị vẫn nhanh nhẹn và thoải mái.

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

Mải ngắm nhìn, Minh đã không để ý đến sự thay đổi đột ngột của thời tiết. Cơn mưa bất chợt đến khiến cậu phải tấp vội vào một quán ven đường. Chỗ cậu đứng là mái hiên của một quán cà phê kiểu cổ điển, không gian nhìn từ ngoài vào không thấy có gì đặc biệt. Minh dự định mặc áo mưa rồi đi tiếp nhưng cậu đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc qua ô cửa kính nhỏ. Đó chính là cô bé lúc nãy cậu gặp ở thang máy. Vẫn là dáng người nhỏ bé đó nhưng mái tóc đã được búi cao, đằng trước còn có một chiếc tạp dề nhỏ. Cảm giác kì lạ trong người đã hối thúc cậu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào trong.

Thấy có khách, cô bé cúi người, giọng nói nhẹ nhàng:

“Kính chào quý khách!”

Minh nở một nụ cười đáp lại. Khi đã nhận ra người trước mặt, cô bé có chút gì đó bối rối nhưng ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Cậu cũng nhanh chóng chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa kính. Từ đây có thể nhìn rõ được cơn mưa phía bên ngoài. Minh nhớ ra dự báo thời tiết có nói hôm nay gió mùa Đông Bắc tràn về. Những hạt mưa mang theo cảm giác lạnh lẽo làm cho tâm hồn những kẻ cô đơn không khỏi trùng xuống.

“Anh muốn gọi đồ uống gì?”

“Cho anh một ly trà hoa cúc nóng nhé!”

Cô bé nói Minh chờ một lúc rồi đi nhanh ra quầy pha chế. Trên mặt bàn có đặt cuốn “Đêm trắng”, cậu lật giở từng trang rồi bị cuốn vào đó lúc nào không hay.

“Anh cũng thích Dostoevsky à?”

Minh giật mình nhìn lên, cô bé ngồi trước mặt cậu từ lúc nào không biết. Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa ngớt, không khí như càng thêm lạnh. Xung quanh quán không có thêm vị khách nào, phía xa chỉ có tiếng lau dọn của một cậu nhân viên pha chế. Minh đặt cuốn sách ngay ngắn xuống bàn, nhẹ nhàng hỏi:

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

“Cuốn sách này là của em sao?”

Cô bé trước mặt lặng lẽ gật đầu.

“Hình như em mới chuyển đến khu trọ?”

“Em đến đầu tuần trước. Chắc anh đi làm suốt nên không biết!”

“Ừ! Em chưa về quê sao?”

“Em ở lại làm thêm, mấy hôm nữa mới về!”

Minh đã từng nghĩ mọi người đã về quê hết, cả tầng chỉ còn mỗi mình không ngờ vẫn có một cô bé ở lại. Cậu nhớ đến mấy năm trước khi mình còn là sinh viên cũng từng lăn lộn, làm thêm kiếm tiền như thế. Người ta nói Hà Nội là thành phố đáng sống nhưng có người lại nói muốn sống được ở đây trước tiên phải có tiền, còn muốn sống tốt thì cần phải thật nhiều tiền. Với những người ở tỉnh lẻ lên học hành, kiếm công ăn việc làm như Minh thì lại càng vất vả hơn. Mỗi ngày chỉ có thể tự mình làm mọi thứ, có những lúc mệt mỏi, chỉ có thể nhốt mình trong căn buồng kín, ngủ một giấc cho quên hết.

Nói chuyện được mười phút thì có khách vào, cô bé đứng lên chào Minh rồi bước đi. Chỉ còn lại một mình Minh ngồi đó, cậu dõi mắt theo từng cử chỉ của cô. Cùng là những người xa quê, Minh hiểu hơn hết sự trống trải, cô đơn của những người con xa xứ. Khi đó họ cần đó là một điểm tựa tinh thần để có thể bấu víu, vượt qua khó khăn. Nó như hơi ấm của ngọn lửa trong đêm, vừa thắp lên hi vọng vừa bao bọc, bảo vệ. Minh nhìn ra bên ngoài, cơn mưa vẫn chưa ngớt, phía đối diện có một mái hiên, có vài người đang đứng. Trên khuôn mặt họ thoáng vẻ lo lắng, ủ rũ, hai tay không ngừng xoa vào nhau tìm hơi ấm.

Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc khác nhé

“Trà nguội rồi, em mang cho anh cốc nước nóng này!”

Minh giật mình ngoái đầu nhìn lại, cô bé đã đứng ở đó từ khi nào không biết. Cậu nhìn xuống thì ly trà của mình đã nguội lạnh, bên cạnh đặt một cốc nước bốc hơi nghi ngút.

Minh mỉm cười nói: “Cảm ơn em!”

Cô bé cười rồi quay trở về làm việc. Minh nhìn cốc nước trước mặt một lúc rồi dùng cả hai tay nâng lên. Đôi bàn tay cậu bao bọc, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm xung quanh.

Giọng đọc: Hà Diễm

Sản xuất: Thanh Lam

Minh họa: Hương Giang

Mời xem thêm chương trình:

Hãy mang thanh xuân theo cùng những nụ cười

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top