Ta trả lại nhau mối duyên đầu
2017-08-02 01:30
Tác giả:
Giọng đọc:
Tuấn Anh
Cuộc sống, đôi lúc như thả một viên xúc xắc, như ném cả đời mình vào một con bài, như tung một đồng xu vào khoảng không, chờ đợi hạnh phúc ngửa mặt. Đầy bất trắc, bất ngờ, may rủi, chẳng ai biết trước, chẳng ai đoán được. Và cũng hệt như trò đỏ đen nọ, nó đầy những ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên mà tiền định, hay tiền định thường đến theo một cách ngẫu nhiên?
Những sự kiện của đời ta, những con người ta gặp gỡ, những phong cảnh ta nhìn thấy…, là viên xúc xắc tung ra chẳng thể đoán biết, hay là sự an bài được lập trình sẵn bởi Thượng Đế, là đồng xu rơi trong hồi hộp sấp ngửa, hay là một con đường đã sắp sẵn từng niềm vui, nỗi buồn?
Yêu thương rồi oán hận, gặp gỡ rồi chia xa, thân thiết rồi trở nên xa lạ, dửng dưng – tất cả những điều đó xảy đến với đời ta theo cách mà ta chẳng thể biết trước. Chỉ biết rằng, gặp được nhau trên đời, đã là một chữ duyên đáng quý. Và dẫu duyên đó ngắn ngủi, đó cũng là điều ta nên trân trọng.
Ngày hôm nay, mời bạn đến với bài viết “Ta trả lại nhau mối duyên đầu” của tác giả Cao Hoàng Đức Nhã.

Vô tình ta bắt gặp đâu đó với hình ảnh của một ai trong ký ức ngổn ngang mà dòng đời trải rộng, tự hỏi với mình có bao giờ quên được đâu.
Đến và đi như một quy luật bất biến của cuộc sống, như con người ta sinh ra là được chào đón đến với cuộc đời và khi nhắm mắt xuôi tay là ra đi vĩnh biệt. Vui có, buồn có, nó khoáy động cuộc sống xôn xao, rồi dần dần chìm trong cái bộn bề thực tại, nhưng dù đến hay đi cũng điều có cái số của nó, quan trọng là người nào nếu giữ cho những hoài niệm thêm phần bóng bẩy trước lớp bụi mờ của thời gian, lâu hay ngắn cũng chóng phôi phai, rồi suy cho cùng cũng chỉ là thứ cảm giác mang mùi vị cũ xưa.
Để rồi một ngày bạn đến bên tôi “tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt” trong cơn mưa tầm tã, cái trú mưa vô tình bên khung cửa kính của một quán cafe xa lạ, trong thứ hương thoang thoảng, đến thẫn thờ của màu nâu đất, mía lùi…rồi phai mau chống cạn từ bao giờ, chỉ có mưa là dai dẳng. Ánh mắt ấy, phía đối diện, ai đó đã ngồi rất lâu, thắm thoát lại nhìn sang có cái gì lơ đãng, một kẻ cô đơn như tôi, cũng ngắm mưa và đợi chờ một thứ gì đó.
Và thế, bạn bước vào cuôc đời đầy xáo động của tôi bằng một ánh nhìn bối rối, lạ lẫm nhưng cũng đầy một câu nói “mời bạn sang đây cafe”. Cuốn truyện buồn gấp lại, tiếng cười ngại ngùng thay bằng tiếng mưa tí tách, trời tạnh lúc nào không hay. Một cơn mưa, hai cơn mưa và nhiều cơn mưa nối tiếp…chúng tôi quen nhau, kể cho nhau nghe về những ngày mưa, ngồi cạnh nhau ngắm mưa, đi cùng nhau trong những cơn mưa… đơn giản là cùng nhau, tất cả chỉ là mưa, nhưng mưa không buồn, không quạnh vắng, mà có lẽ đó là cái duyên mà ông trời đã gửi đến cho tôi. Tôi nghĩ nhiều, nhớ nhiều, yêu thương một ai đó.
Nhưng rồi cũng trong một ngày mưa, ai đó ra đi mang theo tiếng yêu thương không muôn phiền. Ừ thì, ta còn nợ nhau thì chữ duyên sẽ đọng lại, ta hết nợ nhau duyên đến rồi duyên sẽ đi, chắc cái duyên ta đã hết, ta còn vấn vương chi, khi ấm áp đó không thể hòa nhịp cùng nhau. Có những nỗi nhớ vu vơ nhưng chính ta lại là người giữ chặt, mà cứ ngỡ ai đó cùng dõi theo. Rồi ta không thuộc về nhau, con đường song đôi giờ sao quạnh vắng. Một mình chấp nhận với thực tại để bước tiếp.
Mỗi thứ trong cuộc sống này đều có cái giá của nó và con đường dù dài hay ngắn, dù có kết thúc hay trải rộng, đều do chân ta bước đi hay ngừng lại. Có đôi lúc, chắc chắn phải có, ta ngoảnh lại để xem con đường mà ta từng bước qua có dài hơn ta nghĩ hay ngắn hơn ta tưởng tượng và thêm vào não những vết hằn mang màu kỷ niệm.
“Đến một lần xa một đời, nhưng trái tim vẫn nhớ về ai.”
Gom hết quá khứ vùi sâu trong tiềm thức, nhưng liệu nó có ngủ yên trong cuộc đời đầy xáo động, khi trái tim chia thành nhiều ngăn và chỉ có duy nhất một vị trí quan trọng, đó là bạn.
Có những lúc ngước lên nhìn trời đêm cho mau cạn dòng và biết mình còn dư dả niềm tin, sức mạnh, vì đâu đó còn nhiều thứ chờ ta phía trước. Cho phép mình nhớ, nhưng nhớ để tôn trọng chính bản thân mình, mình từng đẹp trong mắt một ai đó.
Và tôi nghĩ, nên trả lại vị trí ban đầu cho nhau, nơi ta gặp nhau, bên dưới góc tường có hai chiếc ghế đối vào nhau, ngoảnh mặt một bên quay đi còn bên kia ngồi lại cafe cùng cuốn truyện.
Trời đang mưa, mong là sẽ mau tạnh!
© Cao Hoàng Đức Nhã – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Thực hiện: Tuấn Anh và nhóm sản xuất Blog Radio.
Minh họa: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)
Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.