Ba à con hứa con sẽ sống tốt...
2017-07-30 01:50
Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương
Khi con 5 tuổi, con đã ghét ba. Khi ấy nhà mình nghèo lắm, mỗi độ mưa là lại dột khắp nhà. Còn ba đi làm về lại say rượu rồi. Con ghét ba uống rượu say rồi ba la lớn tiếng, ba đập bể đồ, ba giận dữ mà con không biết tại sao. Ba đi làm về muộn ba say rồi, ba đổ cả mâm cơm mà cả nhà mình chưa ai ăn cả. Con theo má trú mưa ngoài chuồng bò trong đêm.
Khi con 6 tuổi, con hết ghét ba rồi. Con nhớ ba. Ba theo người ta đi làm ở Sài Gòn. Con không biết ba đi đâu mà lâu lắm lâu ba vẫn chưa về. Người ta nói không biết ba ở đâu cả. Em cu còn mới biết bò thôi. Má bán hết lúa trong nhà đưa tiền ông nội đi tìm ba. Ba bình an về rồi. Con mừng vậy mà khi ba về con chạy vào bếp trốn không gặp ba, nhất định không mặc bộ đồ ba mua cho. Nhưng đó là bộ đồ mà con rất thích. Bộ đồ ba mua có hình con gấu to đùng mà vàng nữa. Mấy đứa bạn trong xóm vẫn chọc con nhưng con vẫn cứ thích mặc nó.
Khi con 8 tuổi, má đi làm xa, ba ở nhà với hai chị em. Giữa đêm mưa to, ba lục đục lấy thau lấy chậu hứng nước, kê lúa lên bàn cao, che chắn lại. Rồi ba vội vàng lưng cõng em, tay dắt con sang nhà hàng xóm. 4 giờ sáng nước mỗi lúc một nhiều, nhà ai cũng vô nước cả rồi. Ba dặn con ở yên trông em để ba về nhà tát nước, mưa mỗi lúc một to.
Khi con 10 tuổi, ba chở con đi thi học sinh giỏi. 4 giờ sáng ba gọi dậy nhắc lại lần nữa những thứ cần mang theo rồi ăn cơm nhanh để đi kẻo trễ. Cái xe trệu trạo chạy được nửa đường thì bị hỏng. Sợ con trễ thi ba vội tìm người gởi con đi nhờ trước rồi ba sửa xe xong chạy sau. Đến đoạn dừng nghỉ mệt ba lên kịp mọi người, ba lại chở con đi. Ngay trước cổng trường rất nhiều đá, chiếc xe lại chết máy đột ngột làm cả hai ba con ngã nhoài. Ba vội đỡ con dậy phủi nhanh sợ con đau, sợ lấm bẩn đồ con.
Con vào trường thi cả ngày, chiều tối ba đón con về. Con không làm tốt nhưng ba động viên con rằng được thi đi là con giỏi rồi. Nói xong ba chở con đi ăn hủ tiếu. Đó là lần đầu tiên con ăn hủ tiếu. Thích lắm. Giấy báo con được giải cao nhất. Ba mừng lắm, ba nói con làm tốt mà.
Khi con 11 tuổi, con thương ba cực lắm. Má đi làm xa. Một mình ba làm quần quật từ sớm mai đến tối mịt, khi mặt trời vẫn chưa lên ba đã dậy đi làm rồi đến khi mặt trời đi ngủ rồi ba vẫn còn ngoài đồng. Ba làm nhiều hơn một chút mong nhà mình bớt nghèo đi vậy mà ba càng làm càng cực mà nhà mình vẫn không khá hơn. Vài lần con sốt mệt ngủ sớm mà còn bài tập khó chưa làm được. Ba đi làm về mệt nhưng cũng làm mẫu một bài để sẵn đấy sáng gọi con dậy làm lại. Ngày đó có dạo ba cầm roi hăm em, em chạy đi rồi ném lại trúng vào chân đau của ba. Ba hăm thôi chứ ba chưa bao giờ đánh hai chị em.
Khi con 12 tuổi, ba chật vật đưa con đi chữa bệnh khắp nơi. Cả mùa hè ba chở đi khắp tỉnh chữa bệnh vẫn không khỏi. Đi xa hơn con gục đầu trên vai ba, ba chạy xe ba tiếng đồng hồ đến Đà Nẵng khiến cổ con trẹo một bên để ba phải đỡ con suốt buổi chờ nhập viện. Bệnh không khỏi ba lại đưa con đi Sài Gòn. Chân con sưng to không đi được để ba cõng đi. Hai ba con lẩn quẩn trong bệnh viện ngày qua ngày. Ba khi ấy còn trẻ mà tóc ba bạc trắng. Bệnh viện Nhi đồng ngày đó nhiều người gọi ba con là ông ngoại và cháu gái. Con sợ học trễ hơn bạn mà đòi về đi học. Ba nói ráng hệt bệnh rồi từ từ học. Con làm tốt mà, mai mốt hệt bệnh rồi lại ăn hủ tiếu nữa.
Khi con 15 tuổi, má sinh út Huyên. Ba cưng em lắm.
Khi con 18 tuổi ba bảo ở một mình xa nhớ ăn nhiều cho khỏe. Ba vô Sài Gòn làm thợ xây để thêm tiền cho con đi học. Con nhớ khi đó con chở ba bằng xe đạp năm cây số để đưa ba đến chỗ làm rồi ba ở lại đấy. Cuối tuần con lại đạp xe qua thăm ba. Nhìn ba trên giàn cao. Thương ba.
Khi con 22 tuổi, ba ở Sài Gòn làm thợ xây nên chỉ có áo thợ. Con rút từ heo tiết kiệm mua cho ba cái áo mới, chở ba lên trường dự lễ tốt nghiệp con. Ba bảo con sẽ làm tốt đấy. Từ năm sau ba sẽ ở nhà làm với má chơi với út Huyên cho vui nhà. Hai chị em ở đây ráng làm ráng học.
Năm này ba lại chật vật ở bệnh viện với em. Ba thức suốt nhiều đêm liền với em. Ba bệnh. Cơm nhà chùa cho, cơm bệnh viện cho khô khan lắm nhưng có cái ăn là quý lắm. Ba ráng ăn. Mỗi khi nói nấu gì cho ba ăn ba sợ con đi làm về mệt nên cứ bảo ba có đồ ăn rồi.
51 tuổi tóc ba bạc trắng hơn cả tóc ông nội. Đôi tay ba lở rát buốt vì xi măng. Chân ba đau nhứt khi trở trời vì vết thương ngày xưa ba đi bộ đội. Ba vừa chăm em vừa lo ông bà. Ba buồn trong lòng mà quay đi chùi nước mắt khi em đi vì sợ con khóc theo ba. Em đi rồi. Ba nén nước mắt cầm bay xây. Lâu rất lâu ba mới lại cầm bay, bàn chà. Nhưng lần này ba cầm bay lại để xây mộ cho em, ba xây mộ cho con trai ba. Nhiều lần lắm con giận ba vì rượu làm ba không là ba nữa, nhưng cứ mỗi khi ấy lại bao nhiêu cái khổ cái buồn trong ba lại ra hết. Cũng vì vậy mà dù có giận mấy lại thương. Ba bảo em đi rồi, ở nhà có ba rồi, ở đó ráng nghe con.
Ba à, con hứa con sẽ sống tốt...
© Pé Anh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.