Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người mạnh mẽ nhất lại là người cần được yêu thương nhiều nhất

2018-05-14 16:56

Tác giả: Nguyễn Hằng Nga Giọng đọc: Hằng Nga

blogradio.vn - Bố tôi là người giàu tình cảm, thương con nhưng là thứ tình cảm lặng lẽ lắm. Giấu kín vào trong chứ không thể hiện ra ngoài bằng lời nói. “Cha thương con bằng giọt mồ hôi mặn”. Chỉ duy có một vài lần, tôi thấy khóe mi bố rơm rớm nước mắt, rất nhanh thôi rồi bố lại vội quay đi trước khi tôi kịp nhìn thấy.


Bố tôi bị ốm, một điều khiến tôi vẫn chưa hết bất ngờ. Mấy chục năm qua bố hầu như có ốm bao giờ đâu. Chỉ có mẹ là hay ốm đau bệnh tật. Có dạo tháng nào mẹ cũng ốm, ốm nằm nhà li bì cũng có, ốm đến ngất đi cũng có, ốm phải nhập viện cũng có. Những lúc ấy đều một tay bố chăm sóc, vì chúng tôi đi học xa nhà. Thế nên trong ký ức của chúng tôi, mẹ mới là người hay đau ốm, cần được quan tâm, cần được chăm sóc nhiều hơn.

Ấy thế mà bố tôi bất ngờ bị bệnh, lại còn là bệnh nguy hiểm. Ung thư giống như tai nạn mà con người không may mắc phải, nó tấn công cả những người trông có vẻ khỏe mạnh. Thế nên biết tin bố bị bệnh, cả nhà chẳng thể nào tin được. Mọi thứ diễn biến rất nhanh. Đầu tháng tư tôi gọi điện về cho bố, còn hứa hẹn cuối tháng nghỉ lễ con về. Rồi bố đi khám bệnh phát hiện ra cái u, mổ u xong bác sĩ lại báo có dấu hiệu chẳng lành. Từ viện huyện xuống viện tỉnh rồi lại chuyển tiếp về viện trung ương.

Bố tôi vốn là người trụ cột trong gia đình, vững chãi như cây tùng, cây bách, chẳng sợ gió bão quật ngã. Nhưng cây rồi cũng sẽ đến lúc già, cái cây nào cũng có thể bị sâu ăn mục ruỗng từ bên trong. Con người cũng thế, ai rồi cũng phải già đi, phải đối mặt với bao nhiêu loại bệnh tật.

Mẹ khóc. Mẹ bảo thương bố. Vất vả cả đời người, lẽ ra giờ phải được nghỉ ngơi, ăn uống tẩm bổ thì lại bị bệnh.

Tôi cũng khóc. Nhưng không dám khóc trước mặt ai, chỉ lặng lẽ một mình. Khóc chán thì cũng phải chấp nhận là bố không còn khỏe mạnh như xưa.

Cuộc đời bố vất vả. Người ta bảo “Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”, đến bây giờ tôi mới hiểu thấu điều đó. Kể từ khi có chúng tôi, dường như cả phần đời còn lại của bố gắn chặt với trách nhiệm, lo toan. Chẳng biết đến bao giờ thì bố mới hết lo. Bố bảo: “Không lo làm sao được. Chúng mày có vợ, có chồng, có con cái thì bố vẫn phải lo”.

Bố tôi năm nay đã về hưu nhưng thậm chí còn chưa có nổi một ngày nghỉ đúng nghĩa. Tôi thậm chí còn chưa làm được gì cho bố cả, hay chí ít, chưa có gì để khiến bố có thể an lòng.

Người mạnh mẽ nhất lại là người cần được yêu thương nhiều nhất

Từ bé tôi đã quen có bố là chỗ dựa, cả về vật chất lẫn phương diện tinh thần. Nhà tôi không giàu có như người ta, bố vẫn lo cho tôi bằng bạn bằng bè. Không phải là sắm cho tôi cái nọ cái kia mà bố cho tôi ăn học đàng hoàng, đến nơi đến chốn. Bố bảo cho con tiền thì bao nhiêu cũng hết nhưng đầu tư cho con ăn học thì dù ở đâu con cũng sống được, có kiến thức trong đầu thì chẳng sợ gì.

Đến bây giờ, khi đã lớn. Mỗi khi trong lòng cảm thấy bất an tôi lại gọi điện về cho bố. Mỗi khi cảm thấy không thể đưa ra quyết định tôi lại hỏi bố. Có thể bố chẳng thể quyết định giùm tôi nhưng giọng nói của bố khiến tôi an tâm phần nào.

Bố là người hùng và là thần tượng đầu tiên của con gái. Nhiều đứa con gái sau này lấy chồng muốn lấy một người như bố. Bố là một người đàn ông bình thường như bao người nhưng trong mắt con bố luôn hoàn hảo theo một cách riêng. Hình ảnh bố gắn liền với sự gánh vác, chở che, “mang cả tấm thân gầy cha che chở cho con”.

Ngày bé, mỗi buổi tối, hai chị em tôi lại quây quần bên bố, nghe bố kể chuyện ngày xưa đi bộ đội. Đó là một quãng đời trai trẻ mà bố rất tự hào. Làm trai thì “phải có danh gì với núi sông”. Với bố, được bảo vệ từng mảnh đất thiêng liêng của Tổ quốc là một điều tự hào. Mỗi lần bố kể chuyện xưa, tôi thấy đôi mắt bố rực sáng. Tôi đi học xa, ra trường lại đi làm ở thành phố nên ít về nhà, không còn nhiều dịp nghe bố kể chuyện bộ đội nữa. Nhưng mà bố vẫn rất thích những món đồ gắn với hình tượng người lính, từ chiếc mũ cối, bộ quân phục, đôi giày, đến chiếc thắt lưng. Ra quân lâu rồi mà bố vẫn thích mặc những bộ quân trang.

Người mạnh mẽ nhất lại là người cần được yêu thương nhiều nhất

Bố tôi là người giàu tình cảm, thương con nhưng là thứ tình cảm lặng lẽ lắm. Giấu kín vào trong chứ không thể hiện ra ngoài bằng lời nói. “Cha thương con bằng giọt mồ hôi mặn”. Chỉ duy có một vài lần, tôi thấy khóe mi bố rơm rớm nước mắt, rất nhanh thôi rồi bố lại vội quay đi trước khi tôi kịp nhìn thấy. Nhớ lắm những lần bố đón tiễn tôi ở sân ga.

Nhớ về bố, những mảnh ký ức lộn xộn và rời rạc. Về những lần khiến bố buồn. Về những điều muốn làm cho bố mà chưa thực hiện. Thời gian thì cứ thế trôi qua chóng vánh. Có lẽ cũng vì bố ít khi thể hiện tình cảm như mẹ nên đi xa tôi thường chỉ nhớ mẹ mà không nhớ bố. Bố tất bật ngược xuôi lo giấy tờ nhập học, lo chạy tiền gửi cho tôi, thế mà tôi lại chẳng nhớ bố.

Suốt mấy chục năm trời, chỉ có bố là lo toan, chăm sóc cho người khác, bố chẳng để ai phải bận lòng về bố bao giờ. Bố hiểu rất rõ từng người một đi giày size bao nhiêu, thích ăn gì, không ăn được gì, khó chịu ở đâu. Tôi dẫn mẹ đi chơi, bố còn cẩn thận dặn tôi mua thuốc chống say tàu cho mẹ. Thế mà bố mặc size áo bao nhiêu, bố thích ăn gì tôi cũng chẳng biết.

Hóa ra người mạnh mẽ nhất, người hay lo cho người khác nhất lại là người cần được quan tâm nhiều nhất. Trước đây, chỉ có chúng tôi là hớn hở khi được bố cho tiền mua quần áo. Bây giờ tôi đã đi làm ra tiền, thỉnh thoảng mua đồ cho bố, hoặc biếu bố mấy đồng mua quần áo. Cũng chẳng nhiều nhặn gì mà bố vui lắm, cũng hào hứng như thể ngày bé được sắm quần áo mới. Hóa ra để làm bố vui cũng đâu quá khó, sao lúc bố khỏe mạnh chẳng để ý đến bố một tí, sao cứ phải đợi đến khi bố già yếu, ốm đau mới bù đắp cho bố. Hỏi bố thích gì, thèm ăn gì con mua, nhưng bố chẳng cần gì.

Bây giờ chỉ mong bố khỏe mạnh lại thôi, tôi chẳng cần điều gì hơn nữa. Chỉ cần bố khỏi bệnh, tôi sẽ thương bố nhiều hơn nữa, thương bằng tất cả những năm tháng yên bình bố đã chở che cho tôi.

© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn

Giọng đọc: Hằng Nga
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang, Hằng Nga


Nguyễn Hằng Nga

Blog: https://iamnga.home.blog/

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top