Nếu chán làm người lớn, hãy học cách sống hạnh phúc như một đứa trẻ!
2017-10-03 01:30
Tác giả:
Nguyễn Hằng Nga
Giọng đọc:
Titi

Ngày còn bé chỉ mong được làm người lớn, được đi đó đi đây, được tự mình quyết định mà không bị bố mẹ cho rằng: “Trẻ con thì biết gì”. Thế mà lớn lên mới hiểu làm người lớn đâu có dễ, quá nhiều thứ phải lo toan, biết bao nhiêu gánh nặng. Làm người lớn thật mệt mỏi, đôi khi tôi ghét làm người lớn. Thỉnh thoảng có những lúc, như lúc này, tôi lại mơ về những tháng năm khi mình còn là một đứa trẻ. Cuộc sống của một đứa trẻ đơn giản lắm, buồn thì khóc, vui thì cười, đói bụng thì đòi mẹ cho ăn. Khi trở thành người lớn, lúc nào cũng phải trang bị cho mình vài chiếc mặt nạ để trưng ra với cuộc đời. Buồn nhưng đâu có được tùy tiện khóc, cười nhưng chưa chắc đã vui.

Có khi nào bạn cảm thấy cuộc sống của một người lớn thật ngột ngạt chưa?
Làm người lớn có quá nhiều thứ cần bận tâm, gia đình, bạn bè, vợ chồng, con cái, các mối quan hệ xã hội, bạn cứ có thêm cái gì là bạn lại có thêm trách nhiệm. Có khi nào bạn dừng lại một phút để nhìn lại chính mình, bạn có đang hạnh phúc không? Cứ mải mê với những thứ ở bên ngoài mà bạn quên mất rằng tâm hồn mình cũng cần được chăm sóc, như bạn vẫn tưới tắm, chăm bón cho những chậu cây cảnh hàng ngày.
Có những ngày tôi mệt mỏi đến nỗi chẳng thiết tha làm bất cứ điều gì. Những cuối tuần, tôi chỉ lặng lẽ nhốt mình trong một góc phòng. Rồi một hôm, đứa bạn thân ghé thăm, nó đã kéo tôi ra khỏi góc tối tăm của tâm hồn mình, nó đưa tôi lên phố đi bộ. Giữa lòng thành phố, tôi thấy những trò chơi dân gian như nhảy dây, kéo co, chơi ô ăn quan. Trong phút chốc tôi như được trở về những năm tháng ấu thơ. Tôi chăm chú quan sát mọi người, ánh mắt tôi cứ dõi theo nụ cười hồn nhiên của các cháu thiếu nhi khi chơi đùa rồi bất giác chợt cười theo. Tôi nhận ra chưa bao giờ mình được cười nhiều như vậy, chưa lúc nào tôi cảm thấy vui đến thế kể từ khi tôi quyết định mình là một người lớn.

Nghĩ đơn giản như một đứa trẻ.
Những đứa trẻ thường vui vẻ nhiều hơn người lớn vì chúng chưa có nhiều thứ phải lo nghĩ và cũng bởi vì suy nghĩ của chúng rất đơn giản. Chẳng phải chẳng phải chúng ta vẫn bảo nhau nên suy nghĩ đơn giản hay sao? Đó chính là điều mà chúng ta cần phải học từ trẻ con đấy! Cuộc sống vốn dĩ đã rất phức tạp rồi nên ta không cần phải phức tạp hóa nó thêm nữa.
Cứ hồn nhiên như một đứa trẻ.
Cứ khóc khi buồn và hát khi vui, có ai bắt bạn phải gắng gượng mạnh mẽ đâu. Khi là một người lớn, bạn luôn phải chú trọng ánh nhìn của người khác, còn một đứa trẻ được tự do làm những điều nó muốn mà chẳng cần lo sợ đến sự đánh giá của một ai. Sẽ đến lúc bạn nhận ra rằng, bạn chẳng thể nào làm vừa lòng tất cả mọi người. Thế nên, hãy gỡ những chiếc mặt nạ xuống. Cuộc đời này đâu phải một cuốn phim nên bạn không cần phải diễn. Người nào yêu quý bạn, hiểu bạn thì không cần đến những lời giải thích, còn nếu như người ta đã có thành kiến với bạn thì bao nhiêu lời cũng bằng thừa. Hãy cứ sống như bản thân mình vốn thế, không cần phải cố gắng uốn mình theo những tiêu chuẩn của người khác.

Thành ngữ có câu “Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ”. Trẻ con rất thật thà, không biết nói dối. Nếu một đứa trẻ nói dối là vì người lớn dạy hư chúng mà thôi. Đừng giả dối với bất cứ ai nếu như bạn không muốn nhận về quả đắng. Hãy cứ sống sống thật với cuộc đời và sống thật với lòng mình.
Hãy cứ nhìn cuộc sống qua một lăng kính diệu kỳ
Khi còn nhỏ tôi từng xem bộ phim Hàng xóm của Totoro, trong phim chỉ có trẻ con mới nhìn thấy thần rừng Totoro, còn người lớn thì không thấy. Có lẽ đối với người lớn, cái nhìn của họ bị chi phối bởi quá nhiều thứ và trí tưởng tượng cũng bị bào mòn dần. Trẻ con thật sự tin vào những điều kỳ diệu và vì thế chúng đã được thấy những điều kỳ diệu. Vẫn biết là cô tiên, ông Bụt hay ông già Noel không có thật nhưng hãy cứ cho phép mình thả trí tưởng tượng một chút cũng đâu có sao.

Càng biết nhiều thì càng thất vọng nhiều
Một đứa trẻ chẳng có nhiều thứ phải bận tâm như người lớn, nó chỉ cần biết nó vui là đủ. Thực tế cho thấy biết nhiều chưa hẳn đã hay, càng biết nhiều thì sẽ càng thất vọng nhiều, có khi biết ít đi lại tốt hơn. Đừng bận tâm quá nhiều đến chuyện của người khác mà hãy tập trung vào cuộc sống của chính mình bạn nhé!
Nhưng có một điều hiển nhiên không thể phủ nhận là đứa trẻ nào cũng phải lớn lên
Chúng ta không thể cứ mãi mơ về ấu thơ mà quên mất trách nhiệm của một người trưởng thành. Sống như một đứa trẻ không phải là giả vờ ngây thơ, không phải chỉ biết tận hưởng mà lơ đi những khó khăn trước mắt. Hãy cứ là một người lớn, cư xử đúng mực với tuổi tác của mình và thỉnh thoảng tự cho mình những phút giây được sống như một đứa trẻ.

Trước khi trở thành người lớn, chúng ta ai cũng từng là một đứa trẻ mà. Hãy cứ thắp lên trong lòng mình một ngọn lửa ngây thơ, bạn nhé!
© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.