Đừng chạm vào cây mùa lá rụng
2017-09-25 09:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Titi

Đêm nay, sau một cơn mưa mát lạnh, cô vẫn một mình về nhà như mọi khi. Một chiếc lá khẽ rơi trước mặt, rồi đáp xuống một cách nhẹ nhàng trên băng ghế đá. Cô gác chống xe, khẽ ngồi trên băng ghế đó, nhặt chiếc lá lên trong sự yên tĩnh. Những ký ức cô trốn tránh từ lâu lại hiện về, rõ nét từng chút một.
Ba năm trước, khi cô là sinh viên năm thứ hai, cô mãn nguyện với những gì mình đang có. Một gia đình yên ấm, những người bạn thân, một người bạn trai yêu thương cô. Cuộc sống hạnh phúc giản dị ấy, cô không mong gì hơn. Nhưng tất cả đã rời xa cô trong phút chốc.
Cha bị tai nạn lao động, không còn khả năng làm ra tiền. Một mình mẹ bươn chải lo tiền thuốc cho cha rồi nuôi thêm đứa em nhỏ đang đi học. Cô phải bỏ dở chuyện học để giúp gia đình. Lúc đó cô cần lắm sự sẻ chia nhưng cuộc đời lại không cho ta những gì ta muốn. Đúng vào ngày sinh nhật cô, cũng là lúc cô chuẩn bị rời mái trường đại học, bạn trai đã hứa đến đón cô nhưng rồi anh không đến.
Cô đã chờ rất lâu cho đến khi nhận được cuộc điện thoại của một người bạn báo tin cha của bạn trai cô vừa mới mất. Bàng hoàng, cô vội vã gọi lại cho anh nhưng anh không bắt máy. Một lúc sau em gái anh trả lời: “Chị đừng gọi cho anh của tôi, anh ấy không muốn gặp chị nữa, chị là tai họa của gia đình tôi. Vì đi gặp chị mà anh tôi đã bỏ cha tôi một mình trên xà lan, vì chị mà cha tôi đã trượt chân đập đầu vào mũi neo, vì chị mà cha tôi đã chết, chị vừa lòng chưa?”
Bỏ điện thoại xuống, một mình cô lững thững từ giảng đường đại học bước ra, bầu trời đen kịt và đầy gió khiến lòng cô trống rỗng.

Hôm nay, khi gia đình cô đã yên ấm thì lòng cô vẫn còn thiếu vắng. Hôm nay là sinh nhật cô, một cơn mưa, một chiếc lá rơi hay một cuộc điện thoại của anh làm cô nhớ. Anh và cô đã có biết bao kỷ niệm đẹp, nhưng vì gia đình anh không thích cô, hay vì lý do gì khác nữa mà anh đã rời bỏ cô không một lời giải thích. Bao lần cô cố gắng tìm gặp anh, anh cho cô những cuộc hẹn nhưng rồi anh không tới. Nhưng hôm nay, những suy nghĩ về anh không còn làm cô đau đớn nữa. Với cô, giờ đây nó là kỷ niệm.
Cầm chiếc lá trên tay cô nghĩ lá đã xa cành thì không bao giờ trở lại được, có thương tiếc mấy thì đó cũng là quy luật. Chợt man mác nhớ đến câu thơ:
“Đừng chạm vào cây mùa lá rụng
Nhắc suốt đời cũng chỉ bấy nhiêu thôi” (*)
Cây mùa rá rụng vốn dĩ đã mong manh, yếu đuối như thế, đừng chạm vào để lá rơi thêm mà đau những tâm hồn. Tâm hồn mỗi người cũng mong manh như lá mùa thu vậy, nếu có thể tránh cho nhau những lay động không cần thiết thì tốt biết bao nhiêu.
Cô mỉm cười rồi lặng lẽ bước vào nhà. Cô tin ngày mai cô sẽ hạnh phúc khi cô biết đối diện, tha thứ, mở lòng mình để tận hưởng những gì mình đang có. May mà lòng với vẫn còn đó sự bao dung, để họ biết yêu và được yêu khi còn có thể.
© Mai Thanh Anh Thư – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga, Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh
Chú thích: (*) Bài thơ Mùa lá rụng của Olga Berggoltz.

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Chia tay rồi đừng làm mình tổn thương thêm nữa
Điều tốt nhất sau khi chia tay là hãy sống tích cực lên, hãy yêu lấy bản thân và trân trọng những gì mình đang có. Đời là vô thường. Nếu ta không biết trân trọng và gìn giữ những người xung quanh thì đến khi đánh mất sẽ rất đau.

Replay Blog Radio: Đợi mưa
Tình yêu như cơn mưa lặng thầm đến khi nào không ai hay biết. Để rồi khi mưa tạnh, trái tim vẫn ngẩn ngơ nằm đấy, trải qua bao lâu chăng nữa vẫn ướt mềm chẳng thể nào được hong khô.

Blog Radio 756: Một nửa tình yêu không xứng đáng được gọi là tình yêu
Một nửa ly cà phê vẫn là cà phê. Một nửa chiếc bánh vẫn gọi là bánh. Nhưng một nửa tình yêu thì không đáng được gọi là yêu. Cô đã yêu anh chỉ với một nửa trái tim mình, nửa còn lại dành cho sự tính toán.

Replay Blog Radio: Có những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ta đi
Trong những tháng ngày cả nỗi buồn cũng rời bỏ chúng ta mà ra đi là những phút giây thật sự rất đau khổ. Khi bóng tối bủa vây cả cuộc đời mình tôi nhận ra cả cái bóng của mình cũng rời bỏ mình trong những lúc tối tăm nhất.

Replay Blog Radio: Những lá thư bay
Anh nắm chặt tay cô khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô - Mối tình đầu của chúng ta đã xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Blog Radio 755: Nếu yêu anh, xin em đừng là gió
Người ta vẫn thường nói Thiên Bình là gió, gió lãng du, không bao giờ ở yên mãi một nơi, cơn gió đi rồi đến lúc nào đó có thể sẽ quay về chốn cũ hoặc cũng có thể không. Nhưng nếu yêu anh, xin em đừng là gió.

Anh sẽ nhớ về em một lần sau cuối
Tháng năm vẫn thế, vội vàng qua đi trong lặng lẽ. Cả anh và em, cả những kỷ niệm của chúng ta cũng sẽ già cỗi, cũng hóa thành một câu chuyện cổ tích mà chẳng ai thèm nhớ đến hay kể lại.

Replay Blog Radio: Nơi hạnh phúc nhất
Khi yêu một người đã ở bên cạnh mình từ rất lâu, bạn thường tự thắc mắc tại sao trước đây mình không có những cảm xúc này với người đó.

Blog Radio 754: Ngược dòng đừng quay lưng
Chúng tôi chưa từng hứa hẹn bên nhau mãi mãi, nhưng tôi nhận ra rằng… mình vừa mới bỏ lỡ cả một đời người!

Replay Blog Radio: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán?
Người cô đơn chẳng nhìn thấy được, thời gian trôi đi rất vô tình, nếu cứ ngồi mãi chán chường, nghĩa là sẽ đánh mất cả ngàn điều quý giá; đánh mất phút giây trò chuyện cùng ba mẹ, đánh mất phút giây ôm đứa bạn thủ thỉ tâm tình, đánh mất cách nhìn, cách sống; đánh mất ước ao khát vọng; và có thể một ngày, đánh mất chính trái tim.