Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nét phấn thanh xuân

2025-01-06 15:30

Tác giả: Chuông Mây


blogradio.vn - Mảng ký ức mộng thơ, xuân trẻ ấy một lần nữa rục rịch hiện về tô vẽ lên bức tranh mái trường đã thẫm màu rêu phong, khăn quàng đỏ, lớp học, thầy cô, bạn bè và tà áo dài trắng ai nhấp nhoáng trong chiều mưa. Ôi, ký ức đong đưa cho khóe mắt mình tràn giọt đăng đắng!

***

“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm

Kỷ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô

Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn

Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha

nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa…”

Mấy câu hát vang lên thôi mà, khiến lòng mình hâm hấp bồi hồi về thời vãng xưa đầy dấu tích thơ dại và hồn nhiên. Những nét phấn trắng trên bảng đen quen thuộc, bài thơ tình nắn nót từng câu vội trong giờ chơi, cuốn lưu bút màu xanh chuyền tay nhau mỗi tiết toán, chùm me xanh nằm trong ngăn bàn mà mấy chục cặp mắt láo liêng thòm thèm... Mảng ký ức mộng thơ, xuân trẻ ấy một lần nữa rục rịch hiện về tô vẽ lên bức tranh mái trường đã thẫm màu rêu phong, khăn quàng đỏ, lớp học, thầy cô, bạn bè và tà áo dài trắng ai nhấp nhoáng trong chiều mưa. Ôi, ký ức đong đưa cho khóe mắt mình tràn giọt đăng đắng!

Mấy năm trước, có dịp về thăm ngày kỷ niệm thành lập trường - mình ngước tìm căn phòng số 22 ở tầng 3, nơi mà lớp mình gắn bó 3 năm cấp ba. Nơi có cái chộn rộn, náo nhiệt mỗi giờ ra chơi, rồi sự im lìm đáng sợ mỗi tiết Hóa, cái hăm hở đặc biệt khi xuống căn-tin ăn hàng. Lúc e thẹn thướt tha áo dài trắng, lúc cột áo dài đá cầu, rượt đuổi khắp sân trường của 27 đứa con gái chuyên Văn… Bất giác, nỗi niềm cuộn trào. Năm tháng ấy trở thành miền thức bất khả xâm phạm, được ôm ấp và gìn giữ sâu nơi đáy lòng mình.

Mình gặp lại thầy Xuân, hồi xưa dạy Quốc phòng. Thầy hát hay, dí dỏm và rất “nương tay” với tụi con gái lớp Văn “mong manh, miệng dẻo dẹo” trong mấy tiết thực hành bò, trườn ngoài sân nắng. Thầy bảo: “Lúc nào nhìn thấy con đăng hình hay viết status gì, thầy cũng coi hết. Nhìn thấy con vui vẻ, trưởng thành, thầy thật sự vui lắm nhưng hông hiểu sao cứ đọc những gì con viết thầy lại xúc động vô cùng…”. Mình hơi nghẹn, lồng ngực co thắt. Thì ra, sau chừng đó năm đằng sau mình vẫn luôn có người thầy tận tâm, dõi theo và cổ vũ hành trình lớn lên của mình. Nếp nhăn ẩn hiện màu thời gian trên trán thầy, sóng mắt long lanh, ngập ngừng Thầy nói tiếp: “Có những chuyện cũ hông vui thật, đau lòng thật nhưng con biết đó mình không thể thay đổi. Nhưng con phải mạnh mẽ bước tiếp, sống khác đi, tử tế và đẹp hơn…”

Rồi mình gật gật chào thầy, cảm xúc bên trong đặc quánh. Lúc rời cổng trường, mình còn nghe giọng thầy vút lên nồng nàn, da diết:

“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này

Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại

Bên nhau tháng ngày cho nhau những hoài niệm

Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi

Và trong những kỷ niệm xưa…”

Có phải, có những khoảnh khắc mãi mãi chúng ta cũng không thể hiểu nổi vì sao một câu hát có thể khơi dậy triền thức, kỷ niệm buồn vui thời cắp sách và đan dày nét phấn thanh xuân nguyên sơ, tròn chữ?

Có ngày mãi mãi chúng ta hiểu dẫu bước qua cánh cổng trường bao nhiêu năm chăng nữa, thì chân trời thuần nhiên, vô tư và xinh đẹp nhất của năm tháng niên thời vẫn là “... thứ ba học trò”.

© Chuông Mây - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sẽ Có Người Tới Chữa Lành Và Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự

Chuông Mây

Tôi là một cô gái mây trời, thích xếp chữ trên những dòng kẻ nhỏ!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lạc đường

Lạc đường

Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.

Một người, hai cuộc sống

Một người, hai cuộc sống

Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.

Chào mừng em đã tìm được nhà của mình

Chào mừng em đã tìm được nhà của mình

Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…

Bí ẩn con số đằng sau ngày sinh Âm lịch: Ai sinh những ngày này sẽ giàu phúc khí, tài lộc đầy nhà?

Bí ẩn con số đằng sau ngày sinh Âm lịch: Ai sinh những ngày này sẽ giàu phúc khí, tài lộc đầy nhà?

Từ xa xưa, người ta đã tin rằng ngày sinh Âm lịch ẩn chứa những bí mật về vận mệnh mỗi người. Đặc biệt, những người có ngày sinh Âm lịch tận cùng bằng số nhất định được cho là sở hữu trí tuệ hơn người và khả năng kiếm tiền phi thường.

Lời thì thầm của trái tim (Ngoại truyện)

Lời thì thầm của trái tim (Ngoại truyện)

Miệng cũng vô thức nhoẻn một nụ cười dịu dàng, đôi mắt cũng lan tỏa một dòng sinh khí ấm áp. Thầm nghĩ, chỉ vì cậu cứ đắm chìm trong nuối tiếc và cứ ngắm nhìn Hạ Du mãi nên bản thân cậu quên mất một tương lai không xa rằng, cậu và Hạ Du từ bây giờ sẽ không bao giờ vụt mất nhau nữa.

Khi may mắn không chỉ là sự tình cờ

Khi may mắn không chỉ là sự tình cờ

Một điểm thay đổi khác chính là việc tôi học cách sống tích cực và biết ơn. Thay vì chờ đợi điều gì đó lớn lao xảy ra, tôi bắt đầu trân trọng những niềm vui nhỏ mỗi ngày – một cuộc trò chuyện ý nghĩa, một thử thách mới được vượt qua hay thậm chí là những khhoản khắc bình dị bên gia đình.

Đêm không sắc màu

Đêm không sắc màu

Mùa hạ năm đó, không chỉ riêng nhà tôi mất điện, mà cả cái bản làng không một nhà nào có. Tôi mở cánh cửa sổ ra nhìn bên ngoài, có các chú thợ điện đang lắp đặt hệ thống từ đầu, tôi lại gieo thêm hy vọng, rồi cuối cùng, tất cả chỉ đợi trong vô vọng.

Em, hoa, và những lá thư anh vẫn hằng e ấp

Em, hoa, và những lá thư anh vẫn hằng e ấp

"Anh ước gì có thể ở cạnh em, che chắn cho em khỏi cái lạnh này. Nhưng em hãy tin, mỗi bức thư anh gửi, mỗi cuộc gọi anh dành cho em, đều là sự cố gắng để một ngày chúng ta không còn phải xa nhau nữa."

Lạc giữa mùa Đông

Lạc giữa mùa Đông

Tháng 12 lặng về qua khung cửa Ngày của gió và những nỗi buồn một nửa Reo rắt nhau về trên những dòng ca Những chớm sương nồng rơi bám vào nhánh lá

Khi bạn bè càng ít đi, bạn đang âm thầm trở nên tốt hơn

Khi bạn bè càng ít đi, bạn đang âm thầm trở nên tốt hơn

Trí tuệ của cuộc sống chính là lọc bỏ những thứ không cần thiết và giữ lại những thứ quan trọng nhất.

back to top