Mẹ ơi, con chênh vênh một tí thôi
2024-08-23 18:40
Tác giả:
Griselda Luwin
blogradio.vn - Lúc ấy nó còn nhỏ, còn có mẹ chở che, còn có mẹ, để là cái cớ nó mắc sai lầm, là cái cớ để nó ngô nghê không hiểu chuyện. Lớn rồi nó mới biết, cái thân xác phổng phao này của nó, chiếc ô cỡ lớn của mẹ sắp không che nổi rồi. Giờ phút sắp cất cánh khởi hành cho chuyến bay tới miền mơ ước, nó sợ.
***
Sài Gòn hôm nay mưa.
Ngân Hà đóng cửa sổ, sợ mưa tạt vào nhà. Cơn mưa ào ào ập tới không báo trước làm nó phản ứng không kịp. Có mưa, tâm trạng nó vui lên đôi chút. Có lẽ vì tiếng mưa lào rào khiến không khí bớt im ắng. Nó tự cho là mình trầm tính, nhưng nó thấy ngột ngạt trong không gian không một tiếng động này, không gian trong căn hộ của chị nó. Từ giữa cuối năm lớp 12, mẹ Ngân Hà và dì lớn của nó đã nói chuyện, bàn tính để nó vào ở ké nhà của con gái dì, chị Huyền. Mới đó mà chuyện cũng 1 năm trước rồi. Ngân Hà ngước nhìn cửa sổ, nó không muốn kéo rèm, nó muốn nhìn màn mưa tung tăng ngoài kia. Nước mưa va vào thanh lan can, vỡ choang. Mỗi đợt như thế, tâm trí Ngân Hà lại rời thực tại xa thêm đôi chút, từng giọt, từng giọt, rơi thẳng trên mảnh vườn kí ức.
Nó tốt nghiệp cấp 3 rồi. Nó không còn là học sinh nữa.
Nó thấy không ấn tượng mấy về những ngày tháng cuối cùng đời học sinh của nó. Cái nó còn nhớ là những lần nó cùng mẹ đi bộ trên con đường làng, mẹ đã nói với nó: “Còn 2 tháng nữa… rồi 1 tháng nữa… Còn 2 tuần… Còn en-nờ ngày nữa… - cột mốc quan trọng, bước ngoặt lớn trong cuộc đời con sẽ tới!” Nó nhớ trên từng hạt cát viên sỏi nó giẫm lên ở nơi đồng quê lộng gió, tiếng mẹ vang vọng như có như không, và giữa màn đêm mờ mịt, nó nổi da gà trước những băn khoăn không rõ của một đứa trẻ “sắp bước vào đời” cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Ngần 18 năm, mẹ lúc nào cũng che chở nó. Từ thi vở sạch chữ đẹp đến thi tốt nghiệp THPT, tất cả những cuộc thi đó, mẹ đều đồng hành cùng nó. Lúc đi gởi đơn đăng ký xét tuyển ở bưu điện, mẹ đi với nó. Lúc đi nhập học ở ngôi trường mới, mẹ cũng đi cùng nó. Nó biết thế, nó thương mẹ, nhưng nó cũng sợ, sợ nó sẽ không đủ tài cán mà bù đắp cho sự hy sinh đó. Lễ tri ân năm nào, đứng trên sân khấu nó đã không kiềm được nước mắt: “Con được như ngày hôm nay, tất cả, là nhờ có mẹ.”
Lúc nhỏ ấy à, nó ước mơ sau này lớn lên sẽ thật giàu có, sẽ xây một căn nhà, không, một căn biệt thự to đùng để rước ba mẹ, anh hai vào ở cùng nó. Ở đó có hồ bơi, có hàng cây mát rượi, có cả gia đình nó sung túc vui cười. Lúc ấy nó còn nhỏ, còn có mẹ chở che, còn có mẹ, để là cái cớ nó mắc sai lầm, là cái cớ để nó ngô nghê không hiểu chuyện. Lớn rồi nó mới biết, cái thân xác phổng phao này của nó, chiếc ô cỡ lớn của mẹ sắp không che nổi rồi. Giờ phút sắp cất cánh khởi hành cho chuyến bay tới miền mơ ước, nó sợ.
Rốt cục, nó cũng đậu vào ngôi trường Đại học đưa nó đến gần tới ước mơ thuở bé. Ngày nó nhập học ở ngôi trường mới, trời mưa tầm tã. Mưa đến nhanh quá, người ta không kịp trở tay thu dọn mấy xạp hàng chào đón tân sinh viên. Đến cả mẹ cũng không kịp chạy ra kéo nó vào hiên nấp.
Ngày hôm đó, nó bị ướt mưa.
Cơn mưa ấy cũng đến bất chợt thế này. Cơn mưa ấy, cũng khiến nó không kịp trở tay thế này.
Ngân Hà bỗng nhớ nhà, nhớ mẹ. Mấy hôm dì Út từ bên Đức về thăm, gặp nó dì hỏi: “Thấy có nhớ nhà không con?”, nó cười cười: “Con thấy bình thường dì Út ơi!” Giờ nó mới biết dì Út hỏi thiệt.
Những ngày tháng chập chững nơi giảng đường Đại học, cũng là những ngày tháng nó loay hoay thích nghi ở cái thành phố xa lạ phồn hoa – Sài Gòn. Con bé lơ ngơ ngước cổ nhìn thành thị tấp nập, vừa vui vui, mà cũng vừa lo lo. Sài Gòn có những hàng quán xanh xanh đo đỏ. Sài Gòn có mấy tòa nhà chọc trời. Sài Gòn có những cơn mưa rào đột ngột, chợt mưa, chợt tạnh. Sài Gòn, cái chốn tấp nập người đông đó, lại không có mẹ. Nó lắng tai nghe nhịp sống rộn ràng của Sài Gòn, sao nó thấy xa lạ quá. Tự nhiên, nó thèm được nghe những câu từ từng lặp đi lặp lại khiến nó phát ngán: Còn 1 tháng nữa, còn 2 tuần nữa…
Cái thời cấp ba mà nó luôn ưỡn ngực tự hào ấy qua rồi, qua cả năm trời. Ngân Hà, cái tên của nó bao giờ cũng nằm hàng đầu, bèo bọt lắm cũng hàng hai trong danh sách điểm cao của lớp, của trường. Cấp 2, cấp 3, nó đều thủ khoa đầu vào. Nó không lấy làm kiêu, không chảnh. Nhưng làm sao ngăn được nó hãnh diện, tự coi mình xuất chúng đây?
Buồn cười lắm, trước nó nghe người ta truyền nhau cụm từ “peer pressure”. Lúc đó nó xuề xòa cho qua, thầm nghĩ chẳng bao giờ nó phải áp lực đồng trang lứa. Nó đã nghĩ mình đặc biệt, nó đã nghĩ nó là chính nó – là một “nó” tài giỏi, nó đã nghĩ nó tin tưởng bản thân mình. Rồi nó lên Đại học. Bạn bè muôn phương ở ngôi trường danh tiếng đó vả thẳng vào niềm kiêu hãnh của nó. Nó không hay ho như nó nghĩ, nó cũng như bao người thôi, rồi nó cũng sẽ hiểu cảm giác “peer pressure” thôi. Nó xấu hổ vì không đậu nổi vào câu lạc bộ học thuật. Lần nữa sau 10 năm, nó thấy lại con 4 nằm chễm chệ trong bảng điểm của nó. Rồi lần đầu tiên trong cuộc đời, nó lo lắng mình không được loại giỏi. Nó không còn đứng nhất, và phải băn khoăn liệu người ta có coi thường mình không. Nó lại thức khuya nữa, lại uống thứ đồ uống có cồn kia… Nó lại không biết mình nghĩ gì, muốn gì nữa… Và nó chọn cách buông thả, mặc cho cuộc đời tha nó đi.
“Một trái tim vô tri, và một cuộc đời vô vị”, nó chưa từng đồng cảm với câu nói đó nhiều như lúc này. Là như thế thật sao? Nó không cam tâm! Nhưng nó vẫn ngồi đó, nhìn ngắm mình trượt dốc, và nhìn ngắm bầu trời đầy mơ ước đó, xa dần, xa dần…
Nó nhìn màn mưa, thầm thở dài. “Mẹ ơi, con chênh vênh một tí có được không mẹ…”
Chỉ một tí thôi, nó tin là thế.
© Griselda Luwin - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Một Ngày Nào Đó Sẽ Có Người Tới Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






