Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ ơi, con chênh vênh một tí thôi

2024-08-23 18:40

Tác giả: Griselda Luwin


blogradio.vn - Lúc ấy nó còn nhỏ, còn có mẹ chở che, còn có mẹ, để là cái cớ nó mắc sai lầm, là cái cớ để nó ngô nghê không hiểu chuyện. Lớn rồi nó mới biết, cái thân xác phổng phao này của nó, chiếc ô cỡ lớn của mẹ sắp không che nổi rồi. Giờ phút sắp cất cánh khởi hành cho chuyến bay tới miền mơ ước, nó sợ.

***

Sài Gòn hôm nay mưa.

Ngân Hà đóng cửa sổ, sợ mưa tạt vào nhà. Cơn mưa ào ào ập tới không báo trước làm nó phản ứng không kịp. Có mưa, tâm trạng nó vui lên đôi chút. Có lẽ vì tiếng mưa lào rào khiến không khí bớt im ắng. Nó tự cho là mình trầm tính, nhưng nó thấy ngột ngạt trong không gian không một tiếng động này, không gian trong căn hộ của chị nó. Từ giữa cuối năm lớp 12, mẹ Ngân Hà và dì lớn của nó đã nói chuyện, bàn tính để nó vào ở ké nhà của con gái dì, chị Huyền. Mới đó mà chuyện cũng 1 năm trước rồi. Ngân Hà ngước nhìn cửa sổ, nó không muốn kéo rèm, nó muốn nhìn màn mưa tung tăng ngoài kia. Nước mưa va vào thanh lan can, vỡ choang. Mỗi đợt như thế, tâm trí Ngân Hà lại rời thực tại xa thêm đôi chút, từng giọt, từng giọt, rơi thẳng trên mảnh vườn kí ức.

Nó tốt nghiệp cấp 3 rồi. Nó không còn là học sinh nữa.

Nó thấy không ấn tượng mấy về những ngày tháng cuối cùng đời học sinh của nó. Cái nó còn nhớ là những lần nó cùng mẹ đi bộ trên con đường làng, mẹ đã nói với nó: “Còn 2 tháng nữa… rồi 1 tháng nữa… Còn 2 tuần… Còn en-nờ ngày nữa… - cột mốc quan trọng, bước ngoặt lớn trong cuộc đời con sẽ tới!” Nó nhớ trên từng hạt cát viên sỏi nó giẫm lên ở nơi đồng quê lộng gió, tiếng mẹ vang vọng như có như không, và giữa màn đêm mờ mịt, nó nổi da gà trước những băn khoăn không rõ của một đứa trẻ “sắp bước vào đời” cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Ngần 18 năm, mẹ lúc nào cũng che chở nó. Từ thi vở sạch chữ đẹp đến thi tốt nghiệp THPT, tất cả những cuộc thi đó, mẹ đều đồng hành cùng nó. Lúc đi gởi đơn đăng ký xét tuyển ở bưu điện, mẹ đi với nó. Lúc đi nhập học ở ngôi trường mới, mẹ cũng đi cùng nó. Nó biết thế, nó thương mẹ, nhưng nó cũng sợ, sợ nó sẽ không đủ tài cán mà bù đắp cho sự hy sinh đó. Lễ tri ân năm nào, đứng trên sân khấu nó đã không kiềm được nước mắt: “Con được như ngày hôm nay, tất cả, là nhờ có mẹ.”

Lúc nhỏ ấy à, nó ước mơ sau này lớn lên sẽ thật giàu có, sẽ xây một căn nhà, không, một căn biệt thự to đùng để rước ba mẹ, anh hai vào ở cùng nó. Ở đó có hồ bơi, có hàng cây mát rượi, có cả gia đình nó sung túc vui cười. Lúc ấy nó còn nhỏ, còn có mẹ chở che, còn có mẹ, để là cái cớ nó mắc sai lầm, là cái cớ để nó ngô nghê không hiểu chuyện. Lớn rồi nó mới biết, cái thân xác phổng phao này của nó, chiếc ô cỡ lớn của mẹ sắp không che nổi rồi. Giờ phút sắp cất cánh khởi hành cho chuyến bay tới miền mơ ước, nó sợ.

Rốt cục, nó cũng đậu vào ngôi trường Đại học đưa nó đến gần tới ước mơ thuở bé. Ngày nó nhập học ở ngôi trường mới, trời mưa tầm tã. Mưa đến nhanh quá, người ta không kịp trở tay thu dọn mấy xạp hàng chào đón tân sinh viên. Đến cả mẹ cũng không kịp chạy ra kéo nó vào hiên nấp.

Ngày hôm đó, nó bị ướt mưa.

Cơn mưa ấy cũng đến bất chợt thế này. Cơn mưa ấy, cũng khiến nó không kịp trở tay thế này.

Ngân Hà bỗng nhớ nhà, nhớ mẹ. Mấy hôm dì Út từ bên Đức về thăm, gặp nó dì hỏi: “Thấy có nhớ nhà không con?”, nó cười cười: “Con thấy bình thường dì Út ơi!” Giờ nó mới biết dì Út hỏi thiệt.

Những ngày tháng chập chững nơi giảng đường Đại học, cũng là những ngày tháng nó loay hoay thích nghi ở cái thành phố xa lạ phồn hoa – Sài Gòn. Con bé lơ ngơ ngước cổ nhìn thành thị tấp nập, vừa vui vui, mà cũng vừa lo lo. Sài Gòn có những hàng quán xanh xanh đo đỏ. Sài Gòn có mấy tòa nhà chọc trời. Sài Gòn có những cơn mưa rào đột ngột, chợt mưa, chợt tạnh. Sài Gòn, cái chốn tấp nập người đông đó, lại không có mẹ. Nó lắng tai nghe nhịp sống rộn ràng của Sài Gòn, sao nó thấy xa lạ quá. Tự nhiên, nó thèm được nghe những câu từ từng lặp đi lặp lại khiến nó phát ngán: Còn 1 tháng nữa, còn 2 tuần nữa…

Cái thời cấp ba mà nó luôn ưỡn ngực tự hào ấy qua rồi, qua cả năm trời. Ngân Hà, cái tên của nó bao giờ cũng nằm hàng đầu, bèo bọt lắm cũng hàng hai trong danh sách điểm cao của lớp, của trường. Cấp 2, cấp 3, nó đều thủ khoa đầu vào. Nó không lấy làm kiêu, không chảnh. Nhưng làm sao ngăn được nó hãnh diện, tự coi mình xuất chúng đây?

Buồn cười lắm, trước nó nghe người ta truyền nhau cụm từ “peer pressure”. Lúc đó nó xuề xòa cho qua, thầm nghĩ chẳng bao giờ nó phải áp lực đồng trang lứa. Nó đã nghĩ mình đặc biệt, nó đã nghĩ nó là chính nó – là một “nó” tài giỏi, nó đã nghĩ nó tin tưởng bản thân mình. Rồi nó lên Đại học. Bạn bè muôn phương ở ngôi trường danh tiếng đó vả thẳng vào niềm kiêu hãnh của nó. Nó không hay ho như nó nghĩ, nó cũng như bao người thôi, rồi nó cũng sẽ hiểu cảm giác “peer pressure” thôi. Nó xấu hổ vì không đậu nổi vào câu lạc bộ học thuật. Lần nữa sau 10 năm, nó thấy lại con 4 nằm chễm chệ trong bảng điểm của nó. Rồi lần đầu tiên trong cuộc đời, nó lo lắng mình không được loại giỏi. Nó không còn đứng nhất, và phải băn khoăn liệu người ta có coi thường mình không. Nó lại thức khuya nữa, lại uống thứ đồ uống có cồn kia… Nó lại không biết mình nghĩ gì, muốn gì nữa… Và nó chọn cách buông thả, mặc cho cuộc đời tha nó đi.

“Một trái tim vô tri, và một cuộc đời vô vị”, nó chưa từng đồng cảm với câu nói đó nhiều như lúc này. Là như thế thật sao? Nó không cam tâm! Nhưng nó vẫn ngồi đó, nhìn ngắm mình trượt dốc, và nhìn ngắm bầu trời đầy mơ ước đó, xa dần, xa dần…

Nó nhìn màn mưa, thầm thở dài.  “Mẹ ơi, con chênh vênh một tí có được không mẹ…”

Chỉ một tí thôi, nó tin là thế.

© Griselda Luwin - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Một Ngày Nào Đó Sẽ Có Người Tới Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự

Griselda Luwin

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Niềm say mê và sự bứt phá

Niềm say mê và sự bứt phá

Không có con đường nào trải sẵn hoa hồng, không có thành công nào mà không phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt hay không dẫm trên chông gai. Chỉ khi con người biết sống với niềm say mê, bứt phá thì không có gì là không thể thực hiện được.

Yêu lại người yêu cũ

Yêu lại người yêu cũ

Phải chi, em không yêu anh nhiều thì có thể em đã không phải tổn thương nhiều đến vậy. Em chưa từng hối tiếc vì đã dành thời gian lâu để yêu và bên anh, bởi cũng nhờ anh mà em mới biết yêu một người là thế nào.

Thao thức

Thao thức

Cô lắng nghe mà thấu hiểu những thao thức canh khuya những thao thức trong đêm dài của họ, Trân cũng hiểu luôn nỗi lòng của họ, nỗi lòng của những người mẹ cứ luôn canh cánh cho tương lai cho cuộc sống của các con mình.

5 cách hành xử khiến người EQ thấp bị trừ

5 cách hành xử khiến người EQ thấp bị trừ "âm điểm", ai cũng muốn xa lánh

Để cải thiện chất lượng cuộc sống và mối quan hệ, việc nhận thức và phát triển EQ là rất quan trọng.

Khi chúng ta độc thân đủ lâu

Khi chúng ta độc thân đủ lâu

Có ai đó đã nói rằng, chúng ta vốn dĩ không sợ yêu… thứ chúng ta thật sự sợ hãi, thật sự ám ảnh chính là những thương tổn trong quá khứ. Chúng bám lấy cuộc sống của chúng ta như những bóng ma tâm lý khiến chúng ta đau đớn, khiến chúng ta đánh mất niềm tin vào bản chất thuần khiết của tình yêu.

Hai kẻ xa lạ nương tựa vào nhau bới tâm hồn đều vụn vỡ

Hai kẻ xa lạ nương tựa vào nhau bới tâm hồn đều vụn vỡ

Thương anh, nhỉ? Thương lấy những nỗi sầu Chữ thương này vì thấu hiểu cho nhau Thương, chẳng gặp, lòng em ngàn vết cắt Bởi lời mình có giúp được chi đâu?

Khám phá linh vật may mắn của 12 cung hoàng đạo

Khám phá linh vật may mắn của 12 cung hoàng đạo

Mỗi cung hoàng đạo đều có 1 linh vật đại diện, phản ánh đặc trưng tính cách và năng lượng của cung hoàng đạo đó. Không chỉ mang lại may mắn, linh vật đại diện còn là vị thần hộ mệnh tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho chúng ta, đồng thời dẫn đường mỗi khi chúng ta nhụt chí.

Mùa hạ của những ngày xưa cũ

Mùa hạ của những ngày xưa cũ

Thấy chúng tôi ngoại cứ nhìn hoài mà cười. Giờ tôi nhận ra chẳng có gì quý hơn là những giây phút gặp được con cháu của mình. Bởi có còn mấy mươi năm nữa đâu. Xế chiều như những chiếc lá thu nhuốm màu đỏ của thời gian vậy chỉ chờ cơn gió cuối thổi qua mà thôi.

Trò chơi tình yêu

Trò chơi tình yêu

Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân, cây hồng trước nhà đã rụng hết lá, trái đã chín đỏ rụng đầy sân, người ra đi người ở lại, thử hỏi rằng có tình yêu nào đẹp như chuyện cổ tích.

Những người tích cực

Những người tích cực

Dù những công việc họ đang làm là rất bình thường, nhưng họ đã mang đến cho mọi người, những người mà họ hay tiếp xúc và được tiếp xúc với họ một nguồn năng lượng tích cực rất lớn.

back to top