Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hành trình con gái trưởng thành có cha

2024-08-13 17:40

Tác giả: Phạm Thị Liên


blogradio.vn - Cầm hộp cháo gà còn nóng hổi, nhìn bóng lưng cha khuất vội trên chiếc xe ôm để kịp bắt xe về nhà mà nước mắt con cứ lăn dài trên má. Cha – Người đàn ông gần 60 tuổi vẫn chăm sóc cô con gái 32 tuổi là con như những ngày bé dại.

***

Con lớn lên trên miền quê nghèo nhưng yên bình như bao bạn bè trang lứa. Cho đến năm 9 tuổi, bệnh tật khiến con trở thành “gánh nặng” của cả nhà, và cha cũng bất đắc dĩ trở thành “bác xe ôm” cho rất nhiều hành trình của con. Gần năm năm cha mượn xe máy chở con đi tiêm phòng thấp tim, đi cắt thuốc nam chữa đau khớp, thuốc bắc chữa đau đầu không một lời than thở. Thương cha mẹ, con chỉ biết cố gắng học hành. Sau này, nhà mình mua được một chiếc xe wave cũ, chiếc xe gắn liền với bao “chiến tích” của cha con ta. Cha chở con đi thi học sinh giỏi Toán năm nào cũng đỗ thủ khoa. Lớp 9 ngồi sau xe cha con đi thi đỗ vào trường chuyên. Cha tự hào lắm, cha bảo: “Ngồi xe cha chỉ có đỗ thôi!”.

Học ở thành phố hai tháng thì con phải chuyển về quê vì sức khoẻ quá yếu. Hè hết lớp 10 con phải nhập viện liên tục vì những cơn đau đầu kéo dài. Ngày ấy mẹ mang bầu em, chị gái chuẩn bị thi đại học, ai cũng mệt mà vẫn phải dành thời gian chăm sóc con. Ở viện huyện mãi không đỡ, cha cùng chú đưa con ra Hà Nội. Con vẫn nhớ con ngồi cạnh cha trên ô tô, say xe nôn thốc tháo suốt chặng đường mấy trăm cây số. Ra tới nơi vừa thuê nhà trọ để sớm mai vào khám thì con lên cơn đau dữ dội. Cha cõng con chạy một mạch tới phòng cấp cứu bệnh viện. Con ngất xỉu không biết gì nữa. Chỉ biết sớm mai tỉnh dậy thấy cha đang ngồi bên cạnh, đôi mắt thâm quầng bởi đã thức suốt đêm. Cũng từ đó, hình ảnh cha mặc quần đùi, áo ba lỗ cõng con chạy trên con đường thủ đô xa lạ đã khắc sâu vào trái tim con, đã được con đưa vào rất nhiều bài thơ và đặc biệt là luôn vẹn nguyên cảm xúc thương cha mỗi khi nhớ lại.

Sau này, hành trình đến trường của con đều ngồi sau lưng cha. Cha đưa con đi học. Cha vẫn lại đưa con đi thi đỗ học sinh giỏi, đỗ thủ khoa đại học. Thêm một lần cha tự hào nói: “Ngồi xe cha chỉ có đỗ thôi!” Cha tiếp tục là “bác xe ôm” cần mẫn đưa con đi nhập học, đi tìm phòng trọ. Con đã lớn dần “sau lưng” cha như thế!

Bốn năm học đại học với con cũng qua đi với vô số lần nằm viện. Con tốt nghiệp và ra Hà Nội làm việc. Có những hôm tan làm con nhớ da diết món ốc bươu vàng, món thịt mỡ xào với “xơ mít” của cha. Cha thích nấu ăn, mỗi lần làm thịt con gà cha sẽ làm đủ ba món đúng sở thích của ba chị em. Cha luôn như vậy! Không biết nói những lời hoa mỹ nhưng luôn yêu chúng con từ những điều bình dị nhất!

Năm 2016 con về quê mở trung tâm Toán. Thương con là con gái, lại sức khoẻ yếu, cha mẹ chỉ muốn con có công việc ở trường ổn định. Nhưng trước sự ngang bướng của con, cha mẹ đã bán con bò – tài sản lớn nhất của gia đình mình lúc đó để con “ích kỉ” đi xây ước mơ của riêng mình. Từ cơ sở đầu tiên rất bé cho đến giờ, con đã có cho mình hai cơ sở với hơn 1000 học viên, cha chưa bao giờ vắng mặt trong mỗi sự kiện quan trọng của con. Không chỉ là tình cảm với riêng con nữa, mà cha trở thành một mảnh ghép cho sự thành công của trung tâm con.

Sự nghiệp, gia đình - cha vẫn luôn ở bên con trong những năm tháng khó khăn nhất. Đêm trước ngày cưới, chồng con bị tai nạn. Hai cha con đã ôm nhau khóc nức nở trước mặt mọi người. Giây phút đó đến giờ con nghĩ lại vừa sợ lại vừa thương cha. Cha có thể cứng rắn trước bao bão tố cuộc đời nhưng đứng trước nỗi đau của con gái mình cha đã không thể nào cầm lòng.

Con mang bầu hai sáu tuần doạ sinh non phải chuyển ra Hà Nội. Cha gói vội con gà luộc “dúi” cho chồng con dặn cầm trên xe khi nào con đỡ đau ăn cho có sức. Con sinh cháu, ông bà nội điều kiện đi lại khó khăn nên con về ở với cha mẹ. Vậy là ở “cữ” một tay cha nấu ăn. Ở với cha sướng lắm, thực đơn đủ món chứ chẳng phải chỉ có thịt kho mặn, cá kho nghệ đâu. Năm 2020 đại dịch Covid trung tâm con đóng cửa, cả nhà con cũng phải về ở với cha mẹ. Cháu có bà trông, cơm có ông “giành” nấu. Giờ ngẫm lại thấy dịch bệnh mới có được nhiều thời gian bên mẹ cha như thế, chứ bây giờ chúng con cứ mải miết với những hoài bão rồi mang ra “nguỵ biện” cho việc ít có thời gian về thăm cha mẹ.

Thấm thoắt, con đã 32 tuổi, cha đã gần 60! Nhưng cha vẫn tất bật hầm cháo gà mỗi khi con ốm! Vài năm trước cha còn khoẻ có lần cha đi xe máy 30km vào đưa hộp cháo rồi về luôn. Giờ đi xe xa chẳng an toàn nữa thì cha lại đi xe bus để đưa. Cầm hộp cháo gà còn nóng hổi, nhìn bóng lưng cha khuất vội trên chiếc xe ôm để kịp bắt xe về nhà mà nước mắt con cứ lăn dài trên má. Cha – Người đàn ông gần 60 tuổi vẫn chăm sóc cô con gái 32 tuổi là con như những ngày bé dại. Con nhớ cha từng nói với chồng con: “Sau này, cha chỉ mong có người làm thịt gà cho Liên ăn khi cha không còn đủ sức nữa”. Con giờ có thể có tiền mua được cháo gà nhưng có lẽ suốt cuộc đời cũng không thể có vị ngon như như cháo gà cha hầm. Bởi đó là vị của hi sinh, của tình yêu thương vĩ đại từ một người cha dành cho con gái!

Cảm ơn cha vì những điều tuyệt vời nhất dành cho con! Và con cũng cảm ơn mẹ, bởi con hiểu chính từ những tảo tần hi sinh, những vun vén của mẹ mới cho chúng con có được yêu thương như thế! Cha đã luôn cùng chúng con đi qua những thăng trầm của cuộc sống. Còn mẹ lại là người phụ nữ kiên cường, nhân hậu, là điểm tựa giúp cha con con vững vàng hơn trong mỗi chặng đường. Nếu sau này con có thể sinh một cô con gái thì con ước con gái con cũng có một người cha tuyệt vời như cha. Cha có thể không giỏi Toán, cha cũng chẳng biết kinh doanh, cha chỉ biết khi các con của cha cần là cha sẵn sàng làm tất cả. Còn con, là một cô giáo dạy Toán nhưng con biết suốt đời con cũng chẳng thể “tính” , chẳng thể đếm đong những gì mình được mẹ cha dành cho. 32 tuổi, con đã lớn đúng nghĩa đen về tuổi tác, về hình dáng, và đặc biệt tình yêu thương, lòng biết ơn, tâm hồn con cũng đã được “lớn lên” cùng mẹ cha. Cảm ơn Mẹ - Người phụ nữ sẽ mãi là “kim chỉ nam” về đức hi sinh, về lòng nhân hậu cho con phấn đấu.

Và, cảm ơn Cha – Người đàn ông vĩ đại luôn đã luôn có mặt trong hành trình “lớn lên”, trưởng thành của con. Con chỉ muốn nói với cha rằng: Con ổn rồi! Cha đừng lo cho con quá, cũng đừng vất vả quá nữa cha nhé! Con chỉ mong cha thật khoẻ để ở bên chúng con thôi! Con tự hào khi được làm con gái của cha! Yêu cha!

© Phạm Thị Liên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cảm Ơn Vì Đã Từng Yêu, Đã Từng Tổn Thương | Radio Tâm Sự

Phạm Thị Liên

Yêu thương chân thành, nỗ lực hết mình và sẻ chia bạn sẽ có tất cả.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

back to top