Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô bạn thân nhà nghèo nghĩa khí

2024-08-01 18:05

Tác giả: Hải Tuệ


blogradio.vn - Tôi vẫn nhớ cảm giác phấn khích khi lần đầu tiên ngồi lên được bức tường ấy, không chỉ vì tôi đã vượt qua được một giới hạn của bản thân và được nhìn ngắm một chân trời mới, mà còn vì tôi đã được quen biết một cô bạn là hiện thân của chính xác những thứ mà tôi luôn thiếu sót.

***

Vy ít hơn tôi một tuổi, là hàng xóm sát vách nhà tôi. Vy ngưỡng mộ tôi học giỏi - những năm đầu cấp hai tôi còn năm nào cũng đứng nhất lớp. Vy tuy cũng đạt học sinh giỏi nhưng chưa bao giờ có thứ hạng trong lớp. Tôi thì rất ngưỡng mộ “cá tính” của Vy. Hồi ấy, tôi rất nhút nhát, đặc biệt cực sợ độ cao, không dám leo trèo bất cứ thứ gì. Vy thì vô địch khoản leo trèo, trò gì cũng biết và chơi giỏi, những khi chửi nhau thì rất thẳng thắn, nghĩa khí, bọn trẻ con trong xóm đứa nào cũng nể.

Chúng tôi kết thân với nhau trong một kì nghỉ hè, khi gia đình Vy vừa mới chuyển tới. Tôi vẫn nhớ những ngày đầu chúng tôi làm quen với nhau. Khi ấy, Vy và thằng em tôi hay leo lên bức tường chung giữa hai nhà. Thấy tôi hiếu kì, chúng khích lệ, hướng dẫn, làm mẫu cho tôi. Tôi vẫn nhớ cảm giác phấn khích khi lần đầu tiên ngồi lên được bức tường ấy, không chỉ vì tôi đã vượt qua được một giới hạn của bản thân và được nhìn ngắm một chân trời mới, mà còn vì tôi đã được quen biết một cô bạn là hiện thân của chính xác những thứ mà tôi luôn thiếu sót.

Kể từ ngày ấy, tôi dần có can đảm trèo lên những thứ cao hơn và khó hơn, như cổng nhà tôi, cây cột điện trước cổng nhà tôi, cây chùm ruột trong vườn nhà Vy, thậm chí cả mái nhà cao vời vợi bằng tôn mỏng của nhà tôi và nhà Vy, nói chung là không chừa bất cứ thứ gì. Tôi cũng bắt đầu tụ tập chơi đủ trò với bọn trẻ con trong xóm, từ nhảy ô, cá sấu lên bờ, bịt mắt bắt dê, trốn tìm, tạc lon, đến đá bóng. Bản thân tôi cũng bày ra nhiều trò chơi với Vy và thằng em tôi: chúng tôi lấy chăn trùm ghế làm nhà chơi búp bê, lấy ô leo lên mái nhà làm nhà chơi đồ hàng. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có những mùa hè nghịch ngợm và sáng tạo như thế.

Tôi nhanh chóng trở nên thân thiết với Vy, thậm chí còn thân với Vy hơn cô bạn thân lâu năm cùng tuổi nhà đối diện, đến mức chúng tôi tâm sự với nhau cả những điều chẳng dám nói với mẹ. Nhà Vy rất nghèo, mẹ Vy làm công nhân, trong căn phòng được họ hàng cho ở nhờ gần như chẳng có gì giá trị ngoài một cái TV ọp ẹp, một chiếc xe đạp bạc màu, một khung giường chiếu cói cũ, và vài cái nồi chảo mỏng. Vy kể với tôi bữa này Vy chỉ ăn cơm với dưa, luống rau này là mẹ Vy trồng để kiếm thêm tiền, hôm này là Vy phải phụ mẹ đem rau đi bán. Chị em tôi hay rủ Vy qua ăn trưa. Vy lúc đầu cảm thấy rất quý, nhưng về sau luôn bảo với chúng tôi rằng Vy ăn rồi. Mẹ tôi luôn bảo chúng tôi phải cẩn thận khi cho bọn trẻ con trong xóm vào nhà chơi, bà nói chúng không thật thà và có thể lấy thứ này thứ kia, nhưng với Vy thì bà chưa bao giờ cấm đoán điều gì; bà tỏ ra thấu hiểu và có phần tôn trọng, cảm mến khi nghe chúng tôi kể về những bữa trưa với Vy.

Nhưng rồi một lần nọ, Vy đã thật sự giận tôi. Tết năm ấy, mẹ bảo tôi mang quả dưa hấu sang cho nhà Vy, nhưng khi mẹ Vy bổ ra thì phát hiện đó là một quả dưa bị hỏng. Quả dưa ấy mẹ tôi mua từ trước Tết để cúng. Có lẽ bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là vì biết chị em tôi hay rủ Vy qua ăn trưa chung nên khi có quả dưa mà chúng tôi không thích ăn thì nghĩ đến nhà Vy và bảo tôi đem cho, thế thôi. Nhưng tôi nhớ ánh mắt sáng lên của Vy lúc nhận quả dưa từ tôi. Có lẽ Vy nghĩ nó như một món quà tết quý mà các phụ huynh thường đem theo khi đi thăm hỏi chúc tết vậy. Tôi cũng nhớ tôi đã ngô nghê nói với Vy rằng mẹ tôi bảo “cho” nhà Vy quả dưa. Sau đó, tôi có giải thích với Vy rằng mẹ tôi không biết quả dưa ở bên trong bị hỏng. Kể từ khi ấy, Vy không tỏ ra giận dỗi tôi, nhưng cũng không còn hào hứng với tôi như trước. Về sau, vì những nguyên nhân mà tôi không còn nhớ rõ, mối quan hệ của chúng tôi xấu đi. Tôi biết Vy nghĩ tôi khinh nhà Vy nghèo và cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng. Tôi mặc dù cảm thấy thái độ của Vy đối với tôi không thỏa đáng, nhưng tôi biết điều đó bắt nguồn từ sự nghĩa khí của Vy, và tận đáy lòng tôi luôn cảm phục Vy về điều đó. Những mùa hè sau đó, tôi bận rộn với việc học nên không chơi nhiều với Vy hay bọn trẻ con trong xóm nữa. Cuối cùng, nhà Vy chuyển đi, chúng tôi mất còn liên lạc.

Mặc dù tôi vẫn luôn luyến tiếc về tình bạn với Vy, trong lòng tôi luôn có một sự cảm phục dành cho Vy. Sự nghĩa khí mà tôi ngưỡng mộ ở Vy trong những năm tháng tuổi thơ đó dần dần trở thành một phần của con người tôi. Nó trở thành nền tảng để tôi của những năm tháng sau này dũng cảm theo đuổi ước mơ và những điều mà ở tận đáy lòng tôi tin là đúng. Tôi nghĩ, trong cuộc sống, thật đáng trân trọng khi được quen biết những con người mà thông qua họ chúng ta có thể cải thiện một cách sâu sắc những thiếu sót của bản thân mình.

© Hải Tuệ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Mệt Rồi, Mình Buông Tay Nhau Thôi | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top