Tôi vẫn yêu mưa như đã từng
2016-05-27 01:29
Tác giả:
Đứng giữa cơn mưa người ta biết cảm giác lạnh lẽo của những người không nhà, không cửa…
Chiều qua, cơn mưa dội xuống phố rành rạnh màn nước trắng xóa như trút cạn những mênh mông nỗi niềm của tháng ngày chịu nắng gay gắt hong sạm da thịt. Núp dưới hiên một căn nhà đã chốt cửa, tôi thấy như niềm yêu mưa đang mấp máy trên môi cười và trải triền xúc cảm là lạ bên lòng. Mé hiên không che cho tôi thoát những hạt mưa nặng trịch, mưa phất vào mặt, tay, lưng áo và ướt cả đôi giày cũ kỹ…Tôi vuốt những hạt nước lạnh, chà xát bàn tay để giữ ấm, đứng nhấp nhổm mà niềm vui lưng chừng đâu đó trong khóe mắt tôi nhìn và trong trái tim tôi nghĩ…
Mưa vẫn ràn rạt, người xe hối hả lướt qua nhau…còn tôi, đứng lặng im ngắm nhìn sự hối hả đó như một lựa chọn tuyệt vời nhất trong khi không còn lựa chọn nào khác. Một ông bố hì hục nhích từng bước chân vì xe chết máy, phía sau còn đèo cô con gái, ông bố gần như ướt sũng vì nhường áo mưa cho con gái…Lòng tôi chạnh lại, “Tình cha, không phải đứa con nào cũng hiểu”. Người đàn ông đứng tuổi chạy sang cô hàng gạo giúp đậy chắn gian hàng, loay hoay ngoài mưa ướt cả mái tóc pha sương. Người đàn ông ấy còn quay sang tôi, điềm đạm: “Con nép xích vào chút đi, mưa tạt ướt hết…”. Tôi thấy ấm vì tình con người còn đó, nó như búa gậy đập tan phán tưởng mông lung rằng: “người trong nhân gian đã cạn những tình, chỉ đầy ích kỷ và đua ganh…”.

Có lần nhắn tin cho bạn: “Mưa rồi, mình thích mưa lắm…”. Nhận lại tin nhắn của bạn mà tôi ngơ ngáo hồi lâu: “Còn mình thì ghét mưa lắm, mưa sẽ gây “khổ” cho đồng ruộng của nông dân, mưa sẽ làm chết tôm giống mà ba mình vừa thả, mưa sẽ khiến người bán hàng rong thêm chênh vênh…”. Nhiều khi yêu thích cái gì đó, sinh ra người ta cạn nghĩ và tham đắm, dính dấp mãi cái thích ấy khôn nguôi! Thế nhưng, thời tiết là không nằm trong ước muốn có - không, một luật tự nhiên vốn dĩ đã sẵn như thế và cái thích của tôi cũng có thể là cái không thích của người khác, hiển nhiên ở một chừng mực chẳng thể bác biện được.
Có cô gái cầm ô, xắn quần tới gối; anh chàng mặc áo mưa lướt thướt trong trận mưa không hẹn giờ tạnh… Rồi những người đàn bà gầy gò, má hóp dắt chiếc xe đạp đòn được nai nịt nhiều thức hàng quê…thất thiểu trên vỉa hè như cạn kiệt sức lực, như buồn vì ế ẩm. Con người và cảnh vật chịu sự gột rửa của mưa, của thứ nước trời ban để xua cái nắng oi mùa hạ! Tâm tư người ta chùn xuống, nghĩ ngợi và mơ tưởng hay người ta cứ nghĩ “Mưa đổ về, bỗng như thấy nỗi cô đơn sâu thẳm kéo về bên lề trái tim”. Tôi chợt gẫm về ước mong, khi tôi xây nhà sẽ xây mái hiên thật rộng để người vãng lai, người vô gia cư có nơi trú mưa và dừng nghỉ trong những ngày nắng… họ sẽ không có cảm giác bị rẻ rúng, lạnh nhạt của con người như cánh cửa lòng chốt hoài không định mở.

Mưa tạnh. Cây cối tươi xanh hơn, con người đỡ bực dọc vì nắng nóng và khói bụi. Mọi thứ giãn ra, tiếng còi xe thôi réo thúc, cả người lẫn xe chầm chậm “lội nước”, cùng dìu nhau qua “dòng sông” bị mắc cạn trên phố…Tôi reo thích những vòng xe bắn nước tung tóe, đôi giày cũ cũng nong đầy nước… Tôi chu miệng xuýt xoa “Cho vừa tội không mua dép, mang hoài đôi giày. Lần này, cả giày lẫn dép đều phải mua…”.
Chuyện vui ngày mưa cứ nảy ra, dường như cả thảy đều tươi mát và hài hòa hơn… Thế mới biết sự nhiệm màu của cơn mưa!
Ai ghét, tôi vẫn thích mưa như đã từng…
P/s: Viết cho cơn mưa đầu mùa - ngày tôi lem luốc niềm vui trong chiều mưa
© Chuông Mây – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.






