Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đi tìm chút tôi của ngày năm cũ

2019-02-16 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi đi tìm chút tôi của ngày cũ, nụ cười kia nguyên vẹn, tôi tưởng đó là bầu trời và tôi là đám mây được che chở dưới vòm trời trong xanh ấy.

***

Tôi liếc vòng trôi của đám mây nhỏ giữa cụm trời be bé xanh xanh của sáng nay, cũng lâu rồi giữa ngày ngày tháng tháng tôi gọi… Lâu rồi, giữa những con đường phải chọn lối, tôi nhìn chặng đi nơi những chuyện cũ nằm rũ rượi, và rồi ánh nắng sáng rọi bàn phím laptop, sưởi ấm bên trong lòng chữ “đã từng”…

Hình như lâu rồi tôi ít viết cho đầy khoảnh khắc, tôi bỏ lưng trên vai một chút thương, để vương trên môi một chút nhớ, bỏ quên trong chiếc ví tấm ảnh một người nghiêng nghiêng… ừ như, nắng chưa vung vai rọi ấm chun chút góc khuất ấy! Mỗi sáng khi còn chưa tốc chăn rời giường hoặc trước khi tắt laptop đi ngủ, tôi thường mở Blog Radio. Chẳng vì những bài đôi khi là tôi, là người ta viết cho người ta mà nghe ấm áp từ bên trong câu chuyện phát ra, dù có đẫm nước mắt nhưng cũng là một phần đời chen lẫn xúc cảm riêng của giai đoạn họ trải qua. Đó bởi, ai cũng có cuộc đời riêng khác, không ai chấp nhận được bản photocopy của nhau nên chúng ta có quyền dành sự trân trọng ấy cho ai mà chúng ta có thể đặt xuống cảm xúc thật vẹn vuông.

Sáng nay, trời đẹp và lạnh!



Tôi chọn góc bàn quen trong quán café mà mỗi lần đến tôi thấy như đó là nhà. Đeo earphone và lặng lẽ quan sát những người bước vào quán. Có người cũng như tôi, cũng ngồi vị trí cũ; anh khách quen lần nào tới cũng café phin; có cô gái nâng niu những đóa hồng đỏ, vuốt ve salem tím - loài hoa tôi thích, thuần anh cho nỗi nhớ cất giấu bên trong những bông hoa nhỏ ti tim tím mà ít khi mua về; có ông bố dắt con tập đi rồi hôn lên gò má phúng phính căng hồng; có bà mẹ đút con ăn mà thương thương… Cả những sự chuyển động sáng nay, đều ghi lại trong ký ức ai đó nhìn thấy được sự tất tả của đời sống, nét yêu yêu gia đình, niềm hạnh phúc an yên của cái nắm tay rời đi…

Năm tháng dù cũ, cũng hoen tràn thương nhớ! Giây phút nằm lại rêu nhòa nhưng từng rực rỡ nảy nở trong lòng. Tôi đặt chiếc máy ảnh xuống, những thước ảnh vấy kín khung cười năm ấy… Trời trở lạnh, tôi trở những ngày xưa cũ. Ờ những giây phút đã rời đi, thành quá vãng của thứ gì đấy không gọi là xưa, không gọi là cũ kỹ mà là lưng lưng của sự không mới… Ồ không, có thể tôi hôm nay không biết kể lại thế nào để miền cảm xúc bên trong mình một lần nữa can đảm vực lên vun vút!

Tôi trở lại, thấy như mới hôm qua… Một bé con hoang hoải giữa trưa nắng rát, tóc bết mồ hôi, mà gương mặt ấy vẫn giữ nguyên một nét cười thuần sơ vì lẽ, nơi thành phố cô đang tá túc có thứ gì đó luyến lưu ngọt ngào.

“Em làm sao níu, con tàu đang thét còi inh tai và cả lịch trình đã được vạch ra trước đó chừng mấy năm trời. Cuộc đời có nhiều cuộc hành trình, không cùng đi được nhưng đích đến có thể là một không?”

“Anh đi rồi đúng không, anh đứng trên mui tàu, không hút điếu thuốc nào cả mà sao đâu đó khói phả mờ gương mặt anh?”

“Anh đang ở đâu đấy anh, phải đã yêu nhau không ai rời đi anh nhỉ?”

“Anh ổn không, không phải đọc những tin nhắn nhạt thếch, không bị phiền hà bởi mấy câu hỏi ngố… anh dạo này…?”

Tôi chậm rãi gấp laptop “Có bao giờ anh thử nhớ về em chút nào chưa?”. 



Tôi đi tìm chút tôi của ngày cũ, nụ cười kia nguyên vẹn, tôi tưởng đó là bầu trời và tôi là đám mây được che chở dưới vòm trời trong xanh ấy. Không, nụ cười đó như là hương vị cốc Pinacolada nồng cay mà tôi uống trên tầng thượng quán cafe quen, nơi mà hôm đó tôi cách anh một khoảng cách ngắn nhất. Pinacolada không khiến tôi vật vã say mèm, chỉ đọng vị ở cổ họng, thứ dư vị hăng ngọt rót tràn vào tim. Chắc hôm nào, tôi lại uống, ngồi vị trí thân thuộc ấy ngắm thành phố về đêm… thành phố không giấu hộ nỗi buồn tôi trong đáy mắt!

“…Cứ bước trên đường dài lặng yên ngắm nhìn
Cứ thế không cần tìm một bàn tay êm
Tiếng nói không cần lời để trong trái tim ngập ngừng
Vì sao cố nói mới là yêu?

Đứng cách xa lời chào tựa như lúc xưa
Cứ thế âm thầm nhìn người vừa đi qua
Sáng sớm sương ngập vào bàn chân biết vui một mình
Vì sao cố níu tên nguời quen?...”

Ừ anh, anh đang ở đâu đấy anh?

© Chuông Mây – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top