Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hành trình trở về

2024-09-18 16:20

Tác giả: Bùi Huỳnh Tuấn Anh


blogradio.vn - Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

***

Tôi là Ánh Dương, một cô bé nhỏ nhắn sinh ra và lớn lên giữa làng quê yên ả, nơi những cánh đồng lúa xanh biếc trải dài dưới ánh nắng dịu dàng.

Quê hương tôi, với tiếng chim hót vào buổi sớm mai và làn gió nhẹ vờn qua mái tóc, là chốn bình yên mà mẹ tôi – một người phụ nữ đảm đang, hiền hậu – ngày ngày cần mẫn chăm bón từng thửa ruộng. Cha tôi, lặng lẽ làm thuê cho những gia đình khá giả trong làng, âm thầm gánh vác nỗi nhọc nhằn của cuộc sống. Anh trai tôi, người luôn dành cho tôi sự che chở dịu dàng, là điểm tựa vững chắc mỗi khi bố mẹ vướng bận với công việc.

Cuộc sống ở quê tôi như một bản hòa ca với thiên nhiên. Những buổi chiều, tôi cùng lũ bạn nô đùa bên dòng sông mát rượi, để làn nước trong veo cuốn trôi đi bao nhiêu phiền muộn. Trên cánh đồng mênh mông, chúng tôi chơi những trò chơi dân gian, nhảy dây, đá cầu, trong tiếng cười vang xa, hòa vào khung cảnh hoàng hôn dịu nhẹ. Mùa hè, khi những cánh đồng lúa ngả vàng, tôi thích ngồi bên bờ sông ngắm nhìn những con thuyền nhỏ chầm chậm trôi, tưởng tượng về một thế giới xa lạ, lung linh ánh đèn nơi phố thị. Những chiều hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời nhuộm vàng cả một góc trời, tôi cùng mẹ và anh trai ra đồng gặt lúa, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng lòng thì vẫn đầy ắp niềm vui.

Tuổi thơ tôi trôi qua giữa những ngày nắng ấm, tiếng cười trong trẻo vang lên bên bờ sông, và những buổi tối sum vầy bên mâm cơm đạm bạc nhưng đong đầy yêu thương. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một giấc mơ lớn lao vẫn luôn âm ỉ cháy – giấc mơ về Hà Nội, nơi tôi tưởng tượng là chốn phồn hoa, rực rỡ ánh đèn.

Một buổi tối nọ, trong không khí ấm cúng của bữa cơm gia đình, tôi chợt hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, Hà Nội có đẹp như người ta kể không?

Mẹ tôi đặt đũa xuống, đôi mắt dịu dàng nhìn tôi, như thấu hiểu cả những ước mơ lẫn nỗi lo âu:

- Đẹp lắm con à, nhưng nơi đó đông đúc và vội vã lắm, không thanh bình như làng mình đâu.

Cha tôi nhẹ nhàng mỉm cười, giọng ông ấm áp nhưng không kém phần nghiêm nghị:

- Con gái à, mỗi nơi có cái hay cái dở của riêng nó. Quan trọng nhất là con biết trân trọng và hạnh phúc với những gì mình đang có.

Anh trai tôi, người hiểu tôi hơn ai hết, đặt bàn tay ấm áp lên vai tôi, khẽ khàng:

- Nhưng nếu em muốn, anh tin là em sẽ làm được. Hà Nội không quá xa vời, chỉ cần em quyết tâm.

Những lời ấy khắc sâu vào lòng tôi, trở thành động lực để tôi cố gắng không ngừng. Từ dạo ấy, mỗi sớm mai tôi dậy thật sớm, cùng mẹ ra đồng, và khi đêm xuống, tôi lại ngồi học dưới ánh đèn dầu leo lét. Những ngày tháng ấy đầy vất vả, nhưng trong lòng tôi vẫn ngập tràn hạnh phúc, vì biết rằng, mỗi ngày qua đi, tôi lại tiến gần hơn với giấc mơ của mình.

***

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi giờ đây đã trở thành một cô gái mười tám tuổi, đứng trước ngưỡng cửa quan trọng của kỳ thi đại học. Những ngày ôn thi chất đầy căng thẳng và mệt mỏi, nhưng tôi luôn tự nhủ rằng đây chính là cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc đời mình. Một buổi tối nọ, khi đang miệt mài bên sách vở, mẹ nhẹ nhàng bước vào phòng với một cốc nước ấm.

- Mẹ biết con rất vất vả, - giọng mẹ dịu dàng nhưng chứa đựng sự lo lắng và tràn đầy yêu thương.

- Nhưng đừng quên chăm sóc bản thân, con nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Tôi nắm lấy bàn tay mẹ, cảm nhận rõ sự ấm áp và lo lắng thầm lặng của bà.

- Con sẽ cố gắng, mẹ à. Con không muốn làm mẹ và bố thất vọng.

Rồi ngày nhận kết quả thi cũng đến. Tôi cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển vào Đại học Bách khoa Hà Nội, ngôi trường mà tôi hằng ao ước. Cảm xúc trong tôi như vỡ òa – vừa vui mừng vì giấc mơ đã thành hiện thực, vừa lo lắng vì biết rằng mình sắp phải rời xa gia đình, những người thân yêu, để đến với một nơi hoàn toàn xa lạ.

Ngày tôi lên đường, mẹ đã không giấu được những giọt nước mắt. Bà ôm tôi thật chặt, như không muốn buông:

- Con nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận nhé. Mẹ tin con sẽ làm được.

Cha đứng bên, ánh mắt vừa tự hào vừa đong đầy nỗi lo lắng:

- Ánh Dương này, dù con ở đâu, hãy luôn giữ vững bản thân. Con có thể thành công, nhưng đừng quên giá trị của gia đình.

Anh trai tôi, với nụ cười khích lệ, nói:

- Em đi nhé, nhớ gọi về thường xuyên. Hà Nội không dễ sống, nhưng anh tin em sẽ vượt qua được.

Khi tôi bước lên xe, nhìn lại gia đình đang đứng tiễn, lòng tôi như bị kéo về hai phía: một bên là sự háo hức trước những cơ hội mới, một bên là nỗi nhớ nhà, tình thương vô bờ. Khi cánh cửa xe buýt khép lại, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và cảm thấy một cơn rùng mình của sự háo hức và lo âu. Hà Nội, thành phố mà tôi đã mơ ước bấy lâu, giờ hiện ra trước mắt tôi như một bức tranh vừa rực rỡ vừa xa lạ. Những cánh đồng xanh ngút ngàn dần nhường chỗ cho những con đường nhộn nhịp, những tòa nhà cao tầng và dòng người hối hả. Tất cả những điều đó là dấu hiệu của một cuộc sống mới, một thế giới hoàn toàn khác biệt với miền quê bình yên tôi đã gắn bó suốt bao năm qua.

Xe buýt lăn bánh trên những con đường đông đúc, nhịp sống hối hả của thành phố khiến tôi cảm nhận rõ hơn sự khác biệt. Tiếng còi xe, ánh đèn neon lấp lánh, và dòng người như thác lũ cuốn tôi vào một không gian xa lạ, đầy choáng ngợp. Hà Nội không chỉ là một thành phố lớn, mà còn là một thế giới hoàn toàn khác với miền quê thân thuộc mà tôi đã từng quen thuộc.

Khi xe dừng trước cổng Đại học Bách khoa, tôi bước xuống với tâm trạng vừa phấn khích vừa hồi hộp. Những tòa nhà cao tầng và khuôn viên rộng lớn của ngôi trường hiện ra trước mắt, khiến tôi cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mới, nơi mọi thứ đều mang một ý nghĩa và giá trị khác biệt. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở của thành phố, rồi bước vào khuôn viên trường với lòng đầy niềm tin và hy vọng.

Ngày đầu tiên ở Hà Nội trôi qua trong sự náo nức và bỡ ngỡ. Tôi bước vào lớp, gặp gỡ những người bạn mới và tham gia vào các hoạt động của trường. Mọi thứ đều mới mẻ, khác lạ so với những gì tôi đã từng trải qua. Tôi cố gắng hòa nhập, tìm kiếm những người bạn mới, và từng bước làm quen với nhịp sống hối hả của thành phố.

Tuy nhiên, những ngày đầu tiên ở Hà Nội không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Tôi gặp không ít khó khăn trong việc tìm đường, làm quen với các phương tiện giao thông công cộng, và cả việc thích nghi với cuộc sống xa nhà. Những lúc đó, tôi thường cảm thấy mình nhỏ bé giữa lòng thành phố rộng lớn, và đôi khi, tôi lại thấy mình lạc lõng trong cuộc sống mới.

Một buổi chiều, sau một ngày dài với các lớp học và công việc, tôi quyết định dạo quanh thành phố để tìm kiếm một chút yên bình. Tôi dừng chân tại một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi những tiếng ồn ào của thành phố dường như lắng lại. Tôi gọi một ly cà phê đen, ngồi xuống và lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại, cảm nhận khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi giữa lòng thành phố náo nhiệt. Khi nhấp từng ngụm cà phê, tôi chợt nhận ra rằng, dù Hà Nội có ồn ào và hối hả đến đâu, vẫn còn đó những góc khuất yên bình, những khoảnh khắc tĩnh lặng mà tôi có thể tìm thấy cho riêng mình. Tôi đã học được rằng, để sống giữa thành phố lớn, không chỉ cần sự nỗ lực và kiên nhẫn, mà còn cần khả năng thích nghi và tìm ra sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân.

Tôi quyết định không để những khó khăn làm mình nản lòng. Thay vào đó, tôi sẽ xem đây là cơ hội để trưởng thành và khám phá bản thân. Tôi biết rằng hành trình ở Hà Nội sẽ không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tôi tin rằng mình có thể tìm thấy những giá trị và ý nghĩa trong cuộc sống nơi đây.

Những ngày đầu tiên ở Hà Nội như một giai điệu mới lạ mà tôi đang học cách cảm nhận và hòa mình vào. Tôi không chỉ học tập, mà còn học cách sống, cách tìm thấy niềm vui và sự hài lòng trong cuộc sống đô thị. Và dù trước mắt còn nhiều thử thách, tôi biết rằng đây là một hành trình quan trọng để tôi tìm kiếm và xây dựng ước mơ của mình.

***

Tôi dọn vào một căn phòng trọ nhỏ hẹp trên tầng ba của một khu nhà cũ kỹ. Căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn và một bàn học. Giá thuê đã là một gánh nặng tài chính lớn đối với tôi. Mỗi sáng, khi ánh sáng đầu tiên của mặt trời lách qua khe cửa sổ nhỏ hẹp, tôi phải dậy từ sớm, chuẩn bị cho một ngày dài đầy học tập và lao động vất vả.

Những ngày đầu tiên ở Đại học Bách Khoa như là một cú sốc văn hóa đối với tôi. Các lớp học đầy thử thách, với phương pháp giảng dạy và mức độ khó của các môn học khiến tôi choáng ngợp. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác như một con cá mắc cạn. Có lúc, tôi tự hỏi liệu mình có đủ sức để theo kịp không, và những lo lắng ấy như những bóng ma thường trực trong tâm trí tôi.

Buổi tối, sau những giờ học dài, tôi lại lao vào công việc bán thời gian. Công việc này không hề dễ dàng. Những giờ làm việc kéo dài khiến tôi kiệt sức. Khi đêm đến, trở về căn phòng trọ, đôi mắt lờ đờ và cơ thể nặng nề, tôi thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài những con phố đông đúc và cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng.

"Đây là cuộc sống mà mình đã mơ ước sao? Có phải mình đã chọn nhầm đường không?”

Những suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, như những cơn sóng dữ dội đang dìm tôi xuống.Sự đơn độc trong căn phòng nhỏ hẹp khiến tôi nhớ quê hương đến mức đau lòng. Tôi nhớ những buổi chiều yên bình bên cánh đồng xanh, bữa cơm gia đình ấm cúng, và nụ cười của mẹ cha. Mỗi khi đêm về, tôi thường ngồi một mình, lắng nghe tiếng gió thổi qua khe cửa và cảm nhận sự cô đơn lan tỏa trong không gian.

“Mình có đáng để chịu đựng tất cả những khó khăn này không? Liệu mọi thứ có đáng giá không?” Tôi không thể không tự hỏi.

Có những lúc, sự mệt mỏi, căng thẳng và cô đơn khiến tôi nghi ngờ về quyết định của mình. Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ tất cả, trở về quê hương để sống trong sự an yên quen thuộc.

“Có thể quay trở lại và tiếp tục cuộc sống ở quê không? Liệu mình có thể trở về mà không cảm thấy thất bại không?”

Những câu hỏi này làm tôi cảm thấy tuyệt vọng, đứng giữa hai con đường: một bên là sự an yên của quê hương, một bên là sự mơ hồ của thành phố lớn.

Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn giữ một ngọn lửa ước mơ và khát vọng mạnh mẽ. Tôi nhớ lý do quyết định rời bỏ quê hương: để tìm kiếm cơ hội, có một cuộc sống tốt hơn, và không phải sống trong sự nghèo khó.

"Nếu mình từ bỏ bây giờ, liệu mình có còn cơ hội để thực hiện ước mơ không? Mình có muốn sống mãi trong sự tiếc nuối không?” - Tôi tự hỏi chính mình.

Vì vậy, tôi quyết định đấu tranh với chính mình. Tôi tự nhủ rằng cuộc sống ở thành phố lớn có thể khó khăn, nhưng đó cũng là một phần của hành trình trưởng thành. Tôi bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận vấn đề, học cách chấp nhận thử thách và thích nghi với môi trường mới. Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, tôi tự động viên bản thân: “Mình có thể làm được, chỉ cần kiên trì và không ngừng cố gắng.”

Tôi cố gắng tổ chức thời gian học tập và làm việc hợp lý, tìm kiếm những hoạt động giải trí để làm dịu bớt căng thẳng, và học cách quản lý chi tiêu một cách hợp lý. Tôi cũng kết nối với những người bạn mới tại trường và trong công việc. Tham gia vào các câu lạc bộ sinh viên và hoạt động cộng đồng, cảm giác đơn độc dần dần giảm bớt.

Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm nhận sự thay đổi trong chính mình. Khi đêm về, ánh đèn thành phố bắt đầu sáng lên ngoài cửa sổ, tôi ngồi một mình và suy nghĩ về hành trình của mình. Dù còn nhiều thử thách phía trước, tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng để tiếp tục. Tôi tự nhủ và mỉm cười với ánh sáng từ những đèn phố xa: “Cuộc sống tốt đẹp mà mình đang hướng tới không chỉ là một giấc mơ xa vời, mà là kết quả của những nỗ lực và kiên trì của chính mình.”

***

Thời gian trôi qua, tôi dần quen với cuộc sống thành phố. Tôi có thêm nhiều bạn mới và bắt đầu tham gia vào các hoạt động ngoại khóa tại trường. Đã từ lâu tôi mơ về ngày này, nhưng thực tế lại khác xa so với tưởng tượng của tôi. Cuộc sống ở đây không hề dễ dàng. Tôi phải tự lo liệu mọi thứ, từ chỗ ở, ăn uống đến học hành. Những ngày đầu tiên, tôi cảm thấy lạc lõng và nhớ nhà da diết. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối. Tôi biết rằng mình phải mạnh mẽ, phải nỗ lực để thành công.

Một lần, trong buổi học nhóm để nghiên cứu đồ án, tôi ngồi trò chuyện cùng với Quỳnh, một cô bạn học cùng lớp. Quỳnh hỏi tôi:

- Dương này, sao cậu lại chọn học ngành Kỹ thuật? Trông cậu có vẻ hợp với mấy ngành xã hội hơn.

Tôi mỉm cười đáp:

- Tớ muốn khám phá những điều mới mẻ, và ngành này cho tớ cơ hội làm điều đó. Hơn nữa, tớ muốn chứng tỏ rằng con gái cũng có thể làm được những gì mà con trai làm.

Quỳnh cười, tán thành:

- Cậu đúng là dũng cảm. Tớ cũng nghĩ con gái chúng mình nên tự tin và theo đuổi đam mê của mình.

Những cuộc trò chuyện như vậy khiến tôi cảm thấy không còn lạc lõng. Tôi dần yêu thích cuộc sống ở đây, với những con người và trải nghiệm mới. Nhưng cùng với đó, tôi cũng bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình. Những buổi tiệc tùng, những lần đi mua sắm với bạn bè làm tôi quên đi những giá trị mà mẹ đã dạy. Tôi dần bị cuốn vào những thú vui phù phiếm của cuộc sống thành phố. Có lần, sau một buổi tiệc, tôi cùng bạn bè ngồi trong quán cà phê. Quân, một người bạn trong nhóm, nhìn tôi và hỏi:

- Dương à, sao dạo này cậu ít nói chuyện với bọn tớ thế? Có gì phiền lòng à?

Tôi đáp một cách hời hợt:

- Không có gì đâu, chỉ là tớ bận nhiều việc thôi.

Thực ra, trong lòng tôi cảm thấy trống rỗng. Những nụ cười và niềm vui chỉ là vỏ bọc, che giấu sự cô đơn và lạc lõng. Tôi cảm thấy mình đang xa rời con người thật của mình, và điều đó làm tôi sợ hãi.

Những tháng ngày trôi qua, tôi dần đắm chìm trong công việc và học tập. Cuộc sống bận rộn và áp lực khiến tôi quên đi mục tiêu ban đầu của mình. Tôi bắt đầu sống theo những gì xã hội mong đợi, chạy theo những giá trị vật chất và quên mất những điều giản đơn mà tôi từng yêu thích. Tôi dần trở nên khác lạ, không còn là cô bé Ánh Dương hồn nhiên, trong sáng ngày nào.

Một ngày nọ, sau một cuộc họp căng thẳng tại công ty thực tập, tôi ngồi lại với nhóm bạn để bàn bạc. Họ nói chuyện về những dự án lớn và những cơ hội thăng tiến. Một đồng nghiệp hỏi tôi:

- Dương dự định gì cho tương lai không? Cậu có muốn thăng tiến trong công ty này không?

Tôi đáp:

- Tất nhiên rồi, ai mà không muốn thành công cơ chứ. Tớ sẽ cố gắng hết sức để đạt được điều đó.

Nhưng trong lòng, tôi cảm thấy một sự trống rỗng. Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

***

Một đêm nọ, sau một ngày dài làm việc, tôi về nhà với tâm trạng mệt mỏi. Căn phòng nhỏ của tôi chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường hắt vào qua cửa sổ. Khi tôi đóng cửa phòng lại, một cảm giác nặng nề bao trùm lấy tôi.

Phòng trọ nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường đơn và một bàn học cũ kỹ. Những bức tường trắng đơn điệu như đang nhìn tôi chằm chằm, phản chiếu sự cô đơn mà tôi cảm thấy. Tôi ngồi xuống giường, đặt ba lô bên cạnh và cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một chiếc gối nhỏ trên giường, chiếc gối mà tôi đã mang từ quê lên. Tôi ôm chặt chiếc gối vào lòng, cảm giác như muốn tìm một chút hơi ấm từ nó. Những ký ức về gia đình, về mẹ, cha, và những buổi chiều bên cánh đồng xanh bỗng ùa về. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng ngăn những giọt nước mắt không chịu dừng lại. Nhưng không thành công. Tôi cảm nhận được sự đau đớn trong lòng mình, như một con sóng cuộn lên, không thể kìm nén.

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, từng giọt từng giọt như những viên đá nhỏ rơi xuống, để lại dấu vết ướt đẫm trên chiếc gối. Tôi không thể ngừng khóc, và tiếng nức nở của tôi như vọng lại từ những góc khuất sâu thẳm của tâm hồn. Tôi cảm thấy mình như đang chìm vào một đại dương tăm tối, nơi không có ánh sáng và không có lối thoát. Những suy nghĩ về sự cô đơn, về những ngày tháng vất vả trong thành phố, về những thứ tôi đã phải từ bỏ để theo đuổi ước mơ, tất cả đều như những cơn sóng vỗ vào bờ, không ngừng xô đẩy tôi xuống. Tôi nghĩ về mẹ, người đã luôn ở bên tôi, bao bọc tôi bằng tình yêu thương vô điều kiện. Tôi nhớ những bữa cơm gia đình, những tiếng cười vui vẻ, những buổi chiều cùng cha mẹ làm vườn. Những điều đó giờ đây như những ký ức xa vời, càng khiến tôi cảm thấy mất mát và đau đớn hơn. Nước mắt của tôi không chỉ là những giọt nước mắt của sự yếu đuối, mà còn là sự giải thoát khỏi những cảm xúc đã bị kìm nén quá lâu. Tôi khóc vì cảm thấy mình đã đánh mất một phần của chính mình trong quá trình tìm kiếm những điều lớn lao. Tôi khóc vì cảm thấy mình không còn là chính mình, và vì những ước mơ mà tôi đã theo đuổi lại khiến tôi cảm thấy cô đơn và lạc lõng.

Tôi ôm chặt chiếc gối vào lòng, như tìm kiếm một chút an ủi từ những ký ức ấm áp của quê hương. Dù tiếng nức nở của tôi có thể đã lắng xuống, nhưng cảm giác trống trải và cô đơn vẫn tiếp tục đeo bám tôi. Tôi hiểu rằng, những giọt nước mắt này không chỉ là sự đau khổ, mà còn là sự chấp nhận, sự nhận thức về những gì mình thật sự cần để tìm lại hạnh phúc. Cuối cùng, khi những giọt nước mắt đã dần khô đi, tôi nằm xuống giường, cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng có một sự nhẹ nhõm. Tôi biết rằng, để tiếp tục, tôi cần phải đối mặt với những cảm xúc của mình, cần phải tìm lại chính mình giữa cuộc sống ồn ào và vội vã.

Thời gian cứ thoăn thoắt trôi dần về sáng, bỗng nhiên, tôi nhìn thấy những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu qua cửa sổ, ánh sáng ấm áp làm tan biến mọi lo lắng. Tôi mở cửa sổ, hít thở không khí trong lành và nhìn thấy bầu trời trong xanh. Cảnh vật xung quanh gợi nhớ cho tôi về quê hương, về những buổi sáng sớm ngắm mặt trời mọc trên cánh đồng. Trong giây phút đó, tôi nhận ra rằng mình đã xa rời bản thân quá xa. Tôi đã chạy theo những điều phù phiếm mà quên mất giá trị thật của cuộc sống.

Tôi quyết định dành thời gian cho bản thân, để tìm lại con người thật của mình. Tôi xin nghỉ một tuần tại công ty, trở về quê hương để tìm lại những giá trị mà tôi từng trân trọng.

Khi trở về quê hương, tâm trạng tôi vừa háo hức vừa hồi hộp. Khi chiếc xe buýt tiến dần vào làng, những cánh đồng lúa xanh ngắt trải dài trước mắt, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và yên bình. Quê hương vẫn vậy, vẫn đơn sơ và mộc mạc, như một bức tranh thanh bình giữa cuộc sống xô bồ nơi đô thị. Tôi thấy lòng mình dâng trào một cảm giác thân thuộc và an lành.

Bước xuống xe, tôi nhìn quanh, những con đường làng quen thuộc, những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, tất cả đều khiến tôi cảm thấy ấm áp. Mẹ đã đứng chờ tôi ở cổng làng, bà mỉm cười và ôm chầm lấy tôi, nước mắt rưng rưng.

- Dương à, con về rồi, mẹ nhớ con lắm. - mẹ tôi nói, giọng nghẹn ngào.

Tôi cũng ôm mẹ, cảm thấy mắt mình cay xè:

- Con nhớ mẹ và mọi người nhiều lắm. Con xin lỗi vì đã không về thường xuyên hơn.

Tôi thì thầm, lòng tràn ngập cảm giác hối tiếc. Khi bước vào nhà, tôi thấy cha đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, đọc báo như thường lệ. Ông ngẩng lên, mắt ông ánh lên niềm vui:

- Con về rồi đấy à, sao trông gầy thế này?

Cha tôi hỏi, giọng vừa trách móc vừa lo lắng.

Tôi cười, đáp:

- Con vẫn ổn mà cha. Chỉ là công việc bận rộn thôi.

Anh trai và chị dâu tôi cũng đã có mặt. Cả nhà quây quần bên nhau, không khí gia đình thật ấm áp và thân thương. Buổi tối đó, cả gia đình cùng nhau ăn cơm. Bữa cơm giản dị với những món ăn mẹ nấu nhưng lại mang đậm hương vị quê hương. Tôi cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của mọi người qua từng món ăn, từng lời nói.

Trong bữa cơm, mẹ nhìn tôi, hỏi:

- Dương, ở thành phố có vui không con? Công việc thế nào hả con?

Tôi ngập ngừng một lúc, rồi trả lời:

- Cũng bình thường mẹ ạ. Con cảm thấy mình hơi xa rời với cuộc sống ngày xưa, nhưng giờ con về đây rồi, con cảm thấy mình thật may mắn khi có một gia đình như thế này.

Anh trai tôi cười lớn:

- Em à, cuộc sống thành phố có thể bận rộn và hào nhoáng, nhưng em phải nhớ rằng gia đình là nơi chúng ta luôn thuộc về.

Những lời nói đó như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, khiến tôi càng thấm thía giá trị của gia đình. Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi lại với nhau, nói chuyện về những kỷ niệm cũ. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết. Những lo toan và áp lực dường như tan biến, chỉ còn lại niềm vui và sự an yên trong tâm hồn.

***

Khi tuần lễ nghỉ ngơi ở quê kết thúc, tôi biết mình phải quay trở lại Hà Nội, nơi cuộc sống vẫn tiếp tục với những bộn bề và áp lực. Lòng tôi như thắt lại khi phải rời xa gia đình, nhưng tôi biết rằng đây là cơ hội để đối mặt với chính mình, để tìm lại con đường đi đúng đắn. Mẹ tiễn tôi ra bến xe, đôi mắt bà ánh lên niềm tin và yêu thương.

- Dương, con hãy nhớ rằng, hạnh phúc là sự trở về với chính mình. Đừng bao giờ để những thứ phù phiếm làm mất đi giá trị thật của cuộc sống. - mẹ nói, giọng bà ấm áp và dịu dàng như một lời cầu nguyện.

Trở lại Hà Nội, tôi bước vào căn phòng nhỏ bé của mình. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng có gì đó trong tôi đã thay đổi. Tôi không còn cảm thấy sự ngột ngạt và áp lực từ những bức tường trắng vô hồn, từ những con số và dự án chưa hoàn thành. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự bình yên lạ lùng, như thể tôi đã tìm thấy điều mà mình đã mất từ lâu.

Một buổi sáng, tôi quyết định dậy sớm để đón bình minh. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, và thấy ánh sáng đầu tiên của ngày mới đang len lỏi qua những tòa nhà cao tầng. Ánh nắng chiếu lên những chiếc lá xanh non, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp giữa lòng thành phố. Tôi hít thở không khí trong lành, cảm nhận từng luồng gió mát lành thổi qua. Cảnh tượng này gợi nhớ cho tôi những buổi sáng sớm ở quê, khi tôi cùng mẹ tưới hoa, cùng cha đi thả lưới trên dòng sông êm đềm.

Tôi chợt nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những giấc mơ xa hoa, không phải là sự công nhận từ xã hội, mà là những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Đó là cảm giác an nhiên khi ngắm nhìn bình minh, là niềm vui khi trò chuyện cùng gia đình, là sự bình yên trong tâm hồn khi ta sống đúng với bản thân. Tôi nhận ra rằng, dù cuộc sống có xô bồ đến đâu, tôi vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc trong những điều nhỏ nhặt và chân thành.

Trong giây phút đó, tôi như được thức tỉnh. Tôi hiểu rằng, hành trình tìm kiếm hạnh phúc không phải là một con đường thẳng tắp, mà là một cuộc hành trình đầy gian nan và thử thách. Đôi khi, ta phải đi thật xa để nhận ra rằng, những gì ta cần nhất lại ở ngay trước mắt. “Thì ra hạnh phúc chính là sự trở về…” - tôi thầm nghĩ, lòng ngập tràn cảm xúc. Tôi mỉm cười, cảm nhận sự nhẹ nhàng và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà tôi biết trân trọng những giá trị thực sự. Tôi không còn bị cuốn vào những áp lực của công việc hay sự phán xét của người khác. Thay vào đó, tôi tìm lại niềm vui trong những điều giản dị, như đọc một cuốn sách hay, uống một ly cà phê buổi sáng, hay đơn giản là ngắm nhìn hoàng hôn bên dòng sông. Tôi học cách yêu thương bản thân và trân trọng những người xung quanh.

Và rồi, mỗi sáng thức dậy, tôi luôn tự nhủ rằng: “Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời, vì tôi đã tìm thấy hạnh phúc trong chính bản thân mình.”

Tôi hiểu rằng, hành trình tìm kiếm hạnh phúc không bao giờ kết thúc, nhưng điều quan trọng là ta biết đi tìm nó ở đâu và bằng cách nào. Và với tôi, hạnh phúc là sự trở về, trở về với những giá trị chân thật nhất của cuộc sống, trở về với chính bản thân mình.

© Bùi Huỳnh Tuấn Anh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cái Kết Nào Cho Mối Quan Hệ Không Tên | Radio Tâm Sự

Bùi Huỳnh Tuấn Anh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top