Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tết về nhà là bình yên nhất

2019-02-03 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tết rồi đó, cuộn hết quà Tết, quần áo mới mua vào bao lô, rồi đùm đề ràng vào yên sau xe. Xuất phát về nhà, chắc trong lòng ai cũng háo hức như những đứa nhỏ? Ngây thơ thôi, về rồi vùi vào ngực Mẹ nghe trái tim nhẹ nhõm khi con cái đoàn tụ sau bao ngày xa nhớ, gối đầu lên đùi Ba ngủ một giấc tròn ấm hơi rượu đế Ba lai rai với chú hai hàng xóm trưa nay… như vậy đã đủ bình yên rồi phải không?

***



Nghe bài hát Tết xa - Bảo Uyên


Sáng hôm qua, tôi gọi điện về nhà cho anh tư:

“Anh ơi, nay 23 Tết anh nhớ đưa ông Táo nha anh”, giọng tôi hơi nhỏ, mỗi lần nói chuyện với anh qua điện thoại, tôi đều cố gằng giọng hét lớn. Anh bị viêm tai từ hồi lớp 10, Mẹ kể, vì anh lặn sông lớn mò tôm nên nên nước vô lỗ tai, không còn nghe rõ nữa, phải nghỉ học sớm.

Hồi còn bé, với tôi, anh là người đẹp trai và cưng chiều tôi nhất nhà. Anh thường chọn bức tường gạch phẳng phiu nhất để dán giấy khen của tôi với vẻ rất tự hào. Anh nấu ăn ngon lắm và hay nhường phần ngon nhất cho em gái, đi đá banh với bạn là đội tôi trên vai, phi đi như ngựa để Mẹ khỏi la. Anh đi làm xa hồi 19 tuổi, mỗi lần về nhà anh đều mua cho tôi bao nhiêu thứ tôi thích ăn: ấu, đậu phộng, bắp, bánh bao…

Anh lúc đó, là thợ hồ, tôi không hiểu nhưng biết là anh phải làm ngoài nắng nhiều, áo quần nhanh cũ và bám đầy xi-măng; anh trắng, cao gần 1m8, thích ăn ngọt, các món có nước cốt dừa… Tính anh thật thà nên thường bị ăn hiếp, đến khi tôi hiểu chuyện, tôi ghét những người chơi xấu anh hoặc nhờ vả chuyện không đâu. Bây giờ, tôi 26 anh 36. Anh đã đen hơn, già đi nét xương xương của một người đàn ông trưởng thành, là cha của 2 đứa trẻ, là trụ cột của một gia đình nhỏ. Nhưng anh, vẫn thế, vẫn dành cho tôi tình thương và sự cưng chiều của ngày xưa.

“Ừ, anh biết rồi. Chiều đi làm về, anh mua đồ về cúng. Nay mày về luôn chưa?”

“Em còn chút việc chưa về nhà được.”

Tôi lấp lửng ơ a, rồi sực nhớ còn hỏi bé Bắp và Phúc Anh cao bao nhiêu để biết đi mua đồ cho hai đứa. Năm nào tôi cũng lảo rảo ngoài đường rất lâu để mua chút đồ mang về nhà, khoảng thời gian chọn chọn lựa lựa mứt kẹo, đồ Tết cho mấy đứa cháu làm tôi nhớ nhiều đến lúc nhỏ được mẹ dắt đi chợ sắm đồ mới. Thích ơi là thích! Tết nhỉ?


Cái hơi lạnh phả xòa vào mặt, luồn vào chiếc jean rách một mảng gối lớn, thứ lành lạnh đôi lúc thít vào người đến độ rùng mình. Nhưng, N-H-À có một đỗi ấm áp vương vương trên môi cười, có xuyến xao như bối rối tình đầu, có chỗ trú trong những ngày thườn thượt rong ruổi mưu sinh…

Tết rồi đó, cuộn hết quà Tết, quần áo mới mua vào bao lô, rồi đùm đề ràng vào yên sau xe. Xuất phát về nhà, chắc trong lòng ai cũng háo hức như những đứa nhỏ? Ngây thơ thôi, về rồi vùi vào ngực Mẹ nghe trái tim nhẹ nhõm khi con cái đoàn tụ sau bao ngày xa nhớ, gối đầu lên đùi Ba ngủ một giấc tròn ấm hơi rượu đế Ba lai rai với chú hai hàng xóm trưa nay… như vậy đã đủ bình yên rồi phải không?

Ừ, Tết đấy… tôi nghĩ về N-H-À mình. Không buồn nhiều, nhưng vắng, vẫn muốn trở về, ngôi nhà ấy chờ những nén hương tôi thắp, nấu một bữa ăn đơn sơ, đi chợ sắm Tết, trang trí một bình vạn thọ, cắt nhánh mai trước nhà, đặt lên bàn thờ mâm ngũ quả anh tư đi xin nhà hàng xóm, thế nào rồi anh cũng lụi hụi trèo dừa bẻ cho đủ mâm, hái cho tôi một quay dừa uống nguyên cái Tết. Tôi muốn giữ chút, muốn làm những thứ Mẹ từng làm, giữ hồn Tết N-H-À dù không còn trọn vẹn.

Tôi thấy nhà mấy người bạn rộn màu xuân, mứt dừa, mứt gừng, mứt mãng cầu, mứt chuối… Hồi ấy, mấy anh em tôi cũng quay quần, thức cả đêm dài ngào mứt… tôi trẻ con chẳng biết gì, ngủ quên rồi thức dậy vừa kịp ngấu nghiến món mứt dậy mùi thơm lừng cho “đã cơn thèm”. Tết mà, như thế mới vui, cùng làm mứt, nấu gì đó cùng nhau mới thật là Tết đoàn viên chứ?

Và khi sương đêm bắt đầu ướm vào lòng phố, tôi vui phố lên đèn lung linh, trời lành lạnh, hoa rợp sắc rực rỡ đến lạ lùng!


Đường phố có vẻ bị chật rồi, người xe chen chúc ngay ngã tư. Đoạn đường tôi chạy xe ngang, bỗng nong đầy sắc màu, hình như màu của xuân mới đương bắt đầu chớm rộ. Phố cứ ỏm tỏi ồn ào và khản tiếng còi xe...

“Tích tắc đồng hồ đang trôi
Tết đến còn vài ngày thôi
Lũ bạn đã kéo nhau đi về rồi!
Phố xá những ngày năm cuối
Hối hả dòng người ngược xuôi…”

Tết rồi, về nhà sẽ ấm thật ấm. Năm nay cuộc điện thoại báo tin mình về muộn, anh chị lo: "Tết mà, công việc thì công việc, nhớ về sớm. Có làm cho mày mứt khóm, mua bắp cho mày ăn nguyên cái Tết nè...".

Ai cũng lý do cả, không ai không có những bao biện cho lý do của mình nhưng đừng để nuối tiếc gì, "chậm một giây đã trở thành quá vãng rồi".

Thôi đừng xạo, "giá như" hay "phải chi", mọi thứ sao mình không làm hết lòng khi mình có thể đi? Ầm ừ gì nữa, trong khi mình may mắn còn đó thời gian bên cạnh Ba Mẹ thì nhiều người, nhiều nhà đến mỗi việc trở về cũng trở nên xót xa kia mà:

“Nhớ quá không khí trong nhà
Nhớ quá tiếng pháo giao thừa…
Nhớ quá câu chúc câu cười
Nhớ quá những lúc bên Cha
Nhớ những bát canh chua và bữa cơm Mẹ nấu
Bất giác chợt rơi nước mắt
Tết này con chẳng về được Mẹ ơi!”

"N-H-À" của "gã hay mơ" vẫn đầy những niềm thương của "N-H-À".

© Chuông Mây-HBLinh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top