***
Tôi sinh ra đã không may mắn như bao bạn bè cùng trang lứa. Mẹ kể, ngày tôi ra đời cũng là ngày ba bỏ mẹ đi theo người đàn bà khác. Một mình mẹ gánh gồng hôm sớm để lo cho tôi từ lúc còn đỏ hỏn. Có lẽ vì sợ tôi thiệt thòi hơn chúng bạn nên cũng từ đó, mẹ yêu chiều và chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của con trai mình. Tôi trở thành “quý tử” trong mắt mẹ, dẫu cuộc sống của hai mẹ con tôi chẳng có gì là khá giả. Và để lo cho tôi được ăn học đường hoàng, mẹ đã không ngại tảo tần buôn than, bán muối suốt mười mấy năm qua ở chợ huyện.
Từ nhỏ tới khi hết cấp 1, tôi luôn làm theo lời mẹ dặn. Học hành chăm chỉ, được thầy yêu, bạn mến. Tôi còn giúp mẹ trông nhà, quét nhà, nấu cơm,... Trong mắt mẹ, tôi luôn là một đứa con đáng tự hào. Thế nhưng khi tôi bắt đầu lớn, bắt đầu biết nghĩ, biết học đòi, biết nghe mọi người bàn tán nhỏ to chuyện này chuyện khác thì tôi cũng bắt đầu thay đổi.
Tôi ít khi hỏi về ba, cũng chẳng bao giờ nghe mẹ đả động gì đến ba. Tôi có chạnh lòng, có buồn tủi mỗi khi nhìn thấy ba mẹ bạn bè chở con đi học, mua cho con que kem, cái bánh hay đặt lên má, lên trán con cái hôn ấm nồng,… nhưng tôi lại cất thật kĩ, thật sâu nỗi buồn tủi ấy tận đáy lòng mình. Tôi không còn kể cho mẹ nghe chuyện trường, chuyện lớp hay bạn bè như ngày trước, thay vào đó phần lớn là sự im lặng, là những câu nói cụt ngủn, trách móc vào những bữa cơm trưa, cơm tối hay bất cứ khi nào hai mẹ con có thời gian ngồi bên nhau. Tôi nhận ra sự ngạc nhiên và cả nỗi buồn phảng phất trong mắt mẹ. Tuy vậy, tôi vẫn làm thinh như không biết gì.
Cuối cấp 2, tôi học sa sút. Từ một học sinh giỏi, tôi rớt xuống trung bình. Suýt chút nữa thì không đủ điều kiện xét tốt nghiệp. Tôi nghiện game. Tôi hút thuốc. Tôi bỏ bê việc học. Trong khi mẹ vẫn quần quật cả ngày ngồi chợ bán từng kí than, gói muối chỉ đáng giá năm, mười ngàn bạc. Mẹ chắt chiu mớ tiền lẻ, cẩn thận đếm rồi cất trong cái hộp gỗ dưới gian thờ. Chẳng biết mẹ nghĩ gì nhưng tôi thấy trong mắt mẹ ánh lên một nụ cười vui vẻ khi nâng niu hộp tiền tiết kiệm ấy. Để rồi khi tết đến, tôi xúng xính đem khoe cùng bạn bộ quần áo mới, đôi dép mới được mẹ mua từ số tiền tiết kiệm cả năm trời.
Mẹ ngỡ ngàng, suy sụp khi thầy chủ nhiệm gọi về thông báo chuyện học hành sa sút của tôi trên trường. Trong khi ba mẹ bạn bè hồ hởi bàn về kết quả cuối năm, cuối khóa của con mình, mắt mẹ lại rưng rưng, nặng trĩu suy tư. Mẹ đã khóc. Nhưng rồi mẹ quay đi, kéo vạt áo lên thấm đi hai hàng nước mắt nóng hổi, mặn chát chực trào. Mẹ đã kịp giấu nỗi muộn phiền trong cái cười gượng để không ai nhìn thấy.
Tôi không đủ điểm vào học trường phổ thông như mơ ước từng đặt ra. Tôi nói với mẹ tôi sẽ nghỉ học. Tôi muốn đi làm kiếm tiền. 15 tuổi, tôi muốn tự lập nhưng mẹ lại nghĩ khác. Mẹ một hai khuyên tôi nộp hồ sơ lên Trung tâm giáo dục thường xuyên để học tiếp. Với mẹ, tôi cần học xong cấp 3, kiếm lấy cái bằng rồi đi học cái nghề. Giọng mẹ bùi ngùi, tôi động lòng nên đồng ý.
Sáng lên lớp, chiều tôi chọn quán game làm nơi giải mỏi. Tôi tụ tập cùng mấy đứa bạn đã bỏ học tổ chức đánh liên quân. Tôi đang cười nói hả hê, đê mê trong làn khói thuốc lá chập thì tiếng chuông điện thoại reo. Tôi bực mình buông giọng “Alô…” đầy khó chịu. Từ đầu máy bên kia, cô chủ nhiệm hớt hải nói “Mẹ em bị đột quỵ, đang được chuyển ra bệnh viện huyện. Em về ngay!”. Tôi loạng choạng, suýt ngã dúi nếu không có thằng Thường ngồi bên đỡ. Rồi tôi lao ra khỏi quán game, đạp xe lao đi vun vút như kẻ mất hồn. Khuôn mặt tôi tái mét, trái tim tôi thắt lại. Tôi lo sợ và nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Tới bệnh viện, tôi ngạc nhiên khi thấy cô chủ nhiệm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu. Mặt tôi cắt không còn giọt máu. Tôi hỏi cô về tình trạng của mẹ. Cô trấn an và động viên tôi. Không đợi tôi tò mò, cô kể cho tôi nghe về cuộc điện thoại của mẹ. Về những tàn thuốc rơi vãi trên nền nhà, về bao thuốc trong cặp, về cái hộp gỗ tiết kiệm đã không còn một đồng. Và về những cuộc điện thoại mà tôi không bắt máy. Mẹ đành gọi cho cô chủ nhiệm. Vừa nói được mấy câu, cô nghe tiếng mẹ ú ớ rồi im bặt. Vợ chồng cô chạy tới nhà thì thấy mẹ khó thở, tức ngực, không thể nói được. Thế là vợ chồng cô liền chở mẹ đi viện rồi gọi cho tôi.
Tôi bần thần ngồi bên ngoài phòng đợi và nghĩ về những việc sai trái mình đã làm. Tôi đã từng rất nhiều lần xin lỗi và hứa với mẹ sẽ thay đổi. Nhưng sau lời nói tỏ ra ân hận ấy, tôi lại chứng nào tật ấy. Tôi đã hơn một lần hứa với cô chủ nhiệm sẽ không khiến mẹ phải buồn phiền, sẽ là chỗ dựa, là nguồn vui để tiếp thêm niềm tin cho cuộc đời vốn nhiều bất hạnh của mẹ. Vậy mà tôi đã phụ tấm lòng yêu thương, tin tưởng của cô, đã khiến mẹ ra nông nỗi này.
Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, đến bên tôi, vỗ vai tôi ân cần bảo “Mẹ cậu đã qua cơn nguy kịch”. Tôi liền bật khóc. Bởi nếu mẹ có mệnh hệ nào, tôi không biết mình sẽ phải sống ra sao.
Tết này, tôi phụ mẹ bán hàng. Nhìn nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt mẹ, tôi biết mình từ nay sẽ phải làm gì để không khiến mẹ phải buồn nữa.
© Thanh Ba – blogradio.vn