Mùa thu - mùa tri kỷ
2019-10-30 01:05
Tác giả:
Giọng đọc:
Titi
blogradio.vn - Nhưng cái thu mà tôi nhớ nhất là thu Hà Nội. Cái ngày đầu tiên mới ra trường, cái ngày mà lần đầu tiên lượn qua con phố Thanh Niên vắt ngang qua hồ tây, có lẽ con đường đó tôi gửi lại mọi thứ ban đầu. Dường như tôi biết yêu thứ gì đó ngoài người mình từng trao tình cảm. Cái cảm giác lần đầu tiên nhìn những vệt nắng xuyên qua cành phượng đang mùa đổ lá, cái cảnh mà đến những người khô khan nhất cũng phải thốt lên sao mà đẹp đến vậy.
***
Nếu nói thứ gì làm tôi lưu luyến nhất, điều gì đưa đến cho tôi nhiều cảm xúc nhất có lẽ tôi chỉ có một câu trả lời đó là mùa thu. Cái mùa mà đến những người khô khan nhất cũng phải nao lòng bên những góc phố, với lá vàng rơi, đâu đó chút man mác buồn, chút gió heo may se lạnh. Nhiều người nói mùi hoa sữa làm cho người ta cảm thấy khó chịu nhưng với tôi hẳn ràng đó là mùi mà tôi tì kiếm nhiều nhất trong năm. Cũng ít ai có thể ngồi dưới gốc cây hoa sữa, hít hà lấy cái hương thơm nồng nàn ấy.
Tôi với mùa thu như tri kỷ vậy, nhưng có lẽ là thu miền Bắc. Còn Sài gòn có lẽ cái thu nó khác quá. Trong đó hình như tôi không biết khi nào là thu mà khi nào là đông nữa. Tôi đã may mắn được sống ở cả hai miền đất nước, không biết có phải là may mắn không nữa, cứ cho là vậy đi. Tôi từng được cảm nhận thu Hà Nội, từng được rảo bước trên công viên lớn nhất Việt Trì Phú Thọ, đã từng được hít hà hương hoa sữa nồng nàn trên những tuyến phố của Thái Bình hay nhâm nhi ly cafe giữa tập nập bên bờ hồ giữa Thành phố Nam Định. Đã từng ngắm mưa Lạng Sơn rồi cảm nhận cái lạnh mà đến giờ không thể quên được của Hà Tĩnh. Cái lạnh đột ngột giữa những ngày tháng 10, cái lạnh mà đáng nhẽ không nên có, cái lạnh mà mà bản thân tôi có lẽ không bao giờ quên.
Nhưng cái thu mà tôi nhớ nhất là thu Hà Nội. Cái ngày đầu tiên mới ra trường, cái ngày mà lần đầu tiên lượn qua con phố Thanh Niên vắt ngang qua hồ tây, có lẽ con đường đó tôi gửi lại mọi thứ ban đầu. Dường như tôi biết yêu thứ gì đó ngoài người mình từng trao tình cảm. Cái cảm giác lần đầu tiên nhìn những vệt nắng xuyên qua cành phượng đang mùa đổ lá, cái cảnh mà đến những người khô khan nhất cũng phải thốt lên sao mà đẹp đến vậy. Thu Hà Nội đẹp đến nao lòng. Có người nói, thu chỉ đẹp khi người ta biết thưởng thức và hẳn rằng tôi may mắn khi cảm nhận được đôi chút thu Hà Nội. Tôi nhớ quán cafe góc phố, cái quán cafe mà bây giờ in trong tâm trí tôi như một ngôi nhà cổ tích nằm giữa ngã ba đường, nơi mà dường như ai đi qua cũng phải đứng lại, đứng lại một chút vì sự mộc mạc của nó.
Là bàng rơi, chút ánh đèn khuya sau cơn mưa bất chợt. Đôi lúc gió lay nhẹ chiếc lá còn đẫm nước làm người ta ướt đôi bờ vai. Tôi may mắn khi không phải cô đơn giữa những ngày thơ mộng như vậy. Thời gian không quá dài ở chốn ấy nhưng dường như thanh xuân của tôi đọng lại trong từng hạt mưa nhỏ. Tôi nhớ cảm giác ngồi đến 3 giờ sáng ở hồ Gươm giữa những ngày tháng 9, có lẽ trong đời mình ngày đó là ngày tôi được sống là chính tôi.
Người ta bảo những người yêu mùa thu là những người có tâm hồn lãng mạn. Những người yêu mùa thu cái tâm hôn như sến súa. Chắc có lẽ ít ai hiểu rằng người yêu mùa thu còn yêu sự nhẹ nhàng, bình lặng. Ngày đó tôi cũng bắt đầu viết, viết về mọi thứ tôi cảm nghĩ, viết về mọi thứ tôi đem lòng yêu. Mọi người bảo kẹt xe Hà Nội là khủng khiếp nhưng tôi lại phải cảm ơn nó vì nhờ nó mà tôi biết còn có người sẵn sàng ngồi cùng tôi 3 tiếng đồng hồ để chờ tới lúc ra về được.
Sao mùa thu nó làm tôi say đắm đến như vậy, lạnh không tới, mưa chẳng xong, còn ngày thì càng lúc càng ngắn lại. Mà tôi cũng không rõ từ khi nào tôi yêu nó nữa. Nó buồn chăng, nó đẹp chăng, hay nó dễ làm con người ta yêu nhiều hơn. Có lẽ là tất cả. Tôi đã từng vỡ òa, đã từng hạnh phúc, rồi lại từng tan vỡ khi chính thu đem đến cho tôi tất cả rồi lại lấy đi của tôi tất cả.
Tôi đã từng yêu không chỉ một lần, đã từng đau cùng không chỉ một lần, đã từng nhớ như điên dại cũng không chỉ một lần. Bắt đầu cũng thu và kết thúc cũng mùa thu. Có lẽ cứ cái lạnh đến, mùi hoa sữa về và những chiếc lá bắt đầu rơi lại là lúc tôi bắt đầu một thứ mới. Đôi lúc là hạnh phúc, khi lại là những giọt nước mắt lăn dài trên má. Và đến ngày đó tôi lại bắt đầu cảm thấy mình dần cô đơn. Tôi lại cô đơn.
© Thanh Ngọc – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Mùa thu mùa của những yêu thương
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.