Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi 30 đã tự hỏi rằng mình có đang hạnh phúc không?

2019-10-23 01:10

Tác giả: Giọng đọc:

blogradio.vn - Tôi 30, vẫn ôm nỗi đau xưa cũ, sự trống trải đến cùng cực. Những năm tháng thanh xuân sống vội, rồi rời nhau cũng vội, để rồi tuổi 30 mang đầy những hoài niệm, những tổn thương, những day dứt mà chỉ khẽ chạm vào thôi, tim cũng thấy nhói đau.

***

Tôi 30, ngày ngày bị đánh thức bởi tiếng chuông hẹn giờ inh ỏi, ngáp ngắn ngáp dài uể oải quơ đại bộ đồng phục nhân viên quen thuộc, nhiều khi tóc không thèm chải, vuốt hai ba đường rồi mở cửa hoà vào dòng người hối hả ngoài kia.

30 tuổi vẫn chui rúc trong căn phòng trọ thuê đã mấy năm trời, vẫn cứ đón bình minh tuần 6 ngày trên 7 như thế đấy.

Tôi 30 có gì? Không gì cả ngoài đồng lương “bình thường” cho một công việc “bình thường” trong một công ty “bình thường”. Nhưng công việc “bình thường” không phải là không có áp lực, và tôi tự học cách chống chọi, những cuộc khủng hoảng kéo dài tưởng như đánh sập tôi, nhưng rồi lại gượng dậy, bằng chính sự bình tĩnh đáng kinh ngạc của tuổi 30.

Tôi 30, chạy con xe được bố mẹ chu cấp từ thời sinh viên, bữa sáng vội với ổ bánh mì, hộp xôi xéo của bà cụ ven đường, dư thời gian thì thêm bịch sữa đậu hay cốc cà phê mua vội rít một hơi là thấy đáy. Bữa trưa quen thuộc với hộp cơm hộp ăn đến phát ngấy. Tối về siêng thì tạt qua chợ mua mớ rau mớ cá, quăng vào nồi kiểu gì cũng ra một món "ăn được", mà lười thì úp đại tô mì cho qua bữa. Không có kèo thì nằm ôm điện thoại lên Facebook lướt lướt, chơi vài ba cái game vui mắt hay sấp mặt vào mấy bộ phim hot rần rần trên mạng, có kèo thì hí hửng vác chân chạy ra đường bỏ quên luôn mớ bòng bong trong cái gian phòng chật hẹp.

Tôi 30, vẫn ôm nỗi đau xưa cũ, sự trống trải đến cùng cực. Những năm tháng thanh xuân sống vội, rồi rời nhau cũng vội, để rồi tuổi 30 mang đầy những hoài niệm, những tổn thương, những day dứt mà chỉ khẽ chạm vào thôi, tim cũng thấy nhói đau.

Tôi 30, mẹ đã chán nói về công việc, hay vấn đề lương bổng của tôi. Bà cũng không thèm mang “con nhà người ta” ra so sánh hay trách móc gì tôi như những năm tháng tôi 24, 25 nữa, mỗi cuộc điện thoại giữa hai mẹ con thay vì 30-40 phút như cách đây vài năm, dần rút ngắn còn 5-10 phút, và kết thúc bằng tiếng tặc lưỡi khi nhắc tới chuyện lập gia đình.

Mẹ hỏi tôi có khỏe không, có mệt không, đồng nghiệp có tốt hay không, và tịnh tiến dần đến: “Có ai nào còn độc thân không?” Tôi ậm ừ cho qua rồi cúp máy.

Tôi 30, có bạn chứ, rất nhiều là đằng khác, thế nhưng bạn bè tôi ở cái tuổi 30, đứa gia đình vợ chồng con cái đuề huề, đứa độc thân thì tài khoản cũng vài con số, kẻ đón người đưa, nhìn lại tôi, rỗng tuếch.

Những cuộc hẹn, cuốc cà phê của chúng tôi dần trở nên khó khăn, thưa thớt, vì chúng nó bận, còn tôi, rảnh rỗi đến dư thừa. Tôi quen với những câu đại loại như “Con tớ bỗng dưng sốt tớ không đến được, xin lỗi nhé” hay “Hôm nay tớ đi công tác, hẹn cậu bữa khác nhé”… Tôi mỉm cười xách túi đứng lên, bỏ lại sau lưng ly trà còn dang dở. Hứng lên thì lượn một vòng khu đường lớn hít ít bụi ít gió, rồi lại quay trở về phòng lạch cạch chìa khóa, chén nốt tô cơm đã nguội ngắt từ lâu.

Bạn hỏi tôi có chán không? Chán! Nhưng không đủ dũng khí, thế nên cứ sống vùi mình trong chuỗi ngày dài lê thê như những cơn phùn mưa dầm dề và dai dẳng. Cái sự chán ngán nhưng lười thay đổi, lười đi, lười cả vui vẻ, và cuộc sống ảm đạm cứ thế trôi...

Tôi 30, đã tự hỏi rằng mình có đang hạnh phúc không?

Chỉ là, mỗi người có một thế giới riêng, và thế giới của tôi đã trở nên đơn côi tự lúc nào?

30 tuổi, tôi thực sự muốn gì?

30 tuổi - tiền - tình yêu - mối quan hệ - công việc - địa vị - liệu còn có ý nghĩa?

30 tuổi, tôi cần hạnh phúc – hạnh phúc trong chính suy nghĩ của tôi!

© Rơi – blogradio.vn

Thế là hôm nay ba mươi, vẫn chưa chạm tới niềm hạnh phúc bình dị ấy. Lạ đời, mỗi khi thấy bạn bè khoe những đôi mắt tròn xoe, đôi má phúng phính thơm mùi sữa lại ao ước và nghĩ, thí dụ nếu tình yêu không đến thì làm mẹ đơn thân cũng chẳng sao. Cứ đinh ninh chồng có thể không có nhưng con thì phải có, kiểu vậy. Dẫu rằng ba mươi, đâu còn nhỏ dại để làm đời mình xáo trộn vì nông nổi.

https://youtu.be/VM-ibBPCJvo

Mời bạn lắng nghe những lời tâm sự: Tuổi 30, độc thân và những niềm vui riêng em

Tuổi ba mươi thấy hạnh phúc nhất khi luôn chủ động với cuộc đời mình, được tự do suy nghĩ, tự do hành động. Bạn bè cùng trang lứa ngoảnh mặt nhìn đứa con gái độc thân là mình thì thèm khát và ao ước quay về thanh xuân. Mình ngó sang người ta rồi mơ về mái ấm đủ đầy như vậy. Đời này, ai cũng đứng núi này trông núi nọ, hiếm khi nào bằng lòng với hiện tại mà đâu hay rằng được cái này ắt hụt cái kia.

Ba mươi, chẳng còn xao động quá đỗi vào những điều lãng mạn, một bản nhạc hay, một bộ phim tình cảm hoặc một câu nói bâng quơ ngọt ngào. Mỗi ngày qua lại càng lý trí hơn bao giờ hết, cái lý trí đôi lần khiến bản thân sờ sợ. Ví như, cảm xúc dành cho người ta đó nhưng nhận ra sự dửng dưng thì buộc mình ngừng, xốn xang rung động sẽ im lìm như chưa từng hiển hiện.

Ba mươi tuổi, hay rõ đời này chẳng gì có thể “giá như” để lần lữa và hối tiếc. Biết rằng thua thiệt khi mãi lẳng lặng không đấu tranh nanh nọc để được này kia với thiên hạ. Nhưng rồi tự giãy bày, tại lựa chọn bình an thì đành vậy mà bình an từ tâm thì đâu ai hay ngoài bản thân mình.

Tuổi ba mươi, hiếm khi nghĩ về quá khứ, mình chỉ chăm chăm lo đến tương lai. Chẳng ngồi ôm gối và nhớ nhung về những xa xưa đã từng hiện diện. Nên chi cứ đặt ra những mục tiêu và định hướng ở thời điểm tới để cố gắng hơn nữa. Sợ đời mình sống thừa thãi và không nghĩa lý nên tự nhủ mênh mông tuổi đời đâu quan trọng bằng một cuộc sống sâu sắc, ý nghĩa.

Ba mươi, biết quý trọng sức khỏe và bắt đầu lo lắng ngày già nua gõ cửa, mắt môi rồi đầy rẫy vết chân chim. Dù xưa nay vẫn hời hợt với việc chăm sóc và kiêng khem để bảo vệ nhan sắc chẳng mấy nhiều nhặn chi nên đặc biệt thích những tấm hình được chụp một người con gái từ sau lưng, chỉ thấy mái tóc hay bàn tay mà giấu mặt.

Ba mươi tuổi, chẳng kiếm nhiều tiền bằng bạn bằng bè, không đi du lịch xứ này xứ nọ, không sắm đồ hiệu, xài sang. Lắm khi thấy mình nghèo vật chất khi cần giúp đỡ ai đó thật nhiều. Hóa ra mong ước giàu sang đâu chỉ để đối phó với cuộc đời mà cả với lòng người. Sau rồi tự ủi an mình vậy là giàu có no đủ lắm rồi, giàu sẻ chia và đồng cảm, giàu tình thương gia đình. Bao người mong ước bấy nhiêu đó mà còn hao hụt, lận đận đó thôi.

Tuổi ba mươi, đem giấu biệt nỗi buồn đâu đó, chẳng dễ gì tỏ bày cùng ai khác. Những ngộ nhận về cuộc đời, về lòng người hay những tù đọng quẩn quanh thi thoảng vẫn khiến bản thân nhiều mỏi mệt. Thế nên, khi nào thấy xứng đáng bởi đã tự gánh gồng qua quãng đó lại thưởng cho mình vài niềm vui bé mọn. Ví như sẽ lên kế hoạch để đón tuổi mới ở một nơi đẹp xinh nào đó, đầy cỏ dại và hoa thơm ngát hương trong tay mình.

Tuổi ba mươi mong ước và lo lắng nhiều, song dẫu gì mình đã đi qua nửa chặng đời phía trước. Hình dung năm tháng về sau, lại đặt tay lên tim để bình tâm yên tĩnh thật nhiều…

30 tuổi người ta không còn mang nhiều nỗi "SỢ" các kiểu khác nhau nữa, họ không còn sợ thất tình, sợ xa nhau, sợ đánh mất đam mê mà thay vào đó người ta bắt đầu SỢ thất nghiệp, SỢ mùi cơm áo gạo tiền, SỢ chạy đua với cái gọi là sức trẻ, SỢ chữ TIỀN hơn tất thảy, thì phải?

Nhưng dường như với nhịp sống hối hả này, 30 tuổi người ta không còn mang nhiều nỗi "sợ" các kiểu khác nhau nữa, họ không còn sợ thất tình, cũng không sợ mất bạn, không sợ ai đó bỏ quên, nỗi sợ xa nhà cũng không ăn nhằm, kể cả cái sợ không thể sống với hai từ vĩ mô "đam mê" gì đó nghe đầy nhiệt huyết tuổi trẻ cũng chẳng còn lởn vởn. Thay vào đó người ta bắt đầu sợ thất nghiệp, sợ mùi cơm áo gạo tiền, sợ chạy đua với cái gọi là sức trẻ, sợ chữ tiền hơn tất thảy, thì phải?

https://youtu.be/VM-ibBPCJvo

Ở Sài Gòn, em cũng sống một mình. Em không muốn những thói quen hơi khác người của mình như thức quá khuya, ngủ dậy trễ, thích bật dậy nhảy theo nhạc, khi bí ý tưởng lại bất ngờ hét to lên... ảnh hưởng đến người ở chung nhà nên chẳng ở với ai.

Và cứ như thế, em ế. Bạn bè em lo lắng em sẽ bị trầm cảm vì không có người yêu quan tâm, sẽ tủi thân so với bạn bè có người yêu, có chồng. Gia đình em lo lắng vài năm nữa chẳng còn trai tơ nào dành cho em, em sẽ phải lấy những anh đã góa vợ hoặc bỏ vợ, thê thảm hơn em có nguy cơ sẽ không lấy được chồng.

Với em, mọi chuyện lại rất bình thường. Em đang rất ổn. Cực kỳ ổn. Em không hề có cảm giác tủi thân hay buồn bực khi nhận thêm vài cái thiệp cưới vào mỗi cuối tuần. Mỗi lần đi đám cưới, em vẫn chưng diện những bộ cánh thời thượng nhất, chụp những bức ảnh tự sướng với những góc quyến rũ nhất để post lên facebook, zalo.

Em cũng chẳng lo nghĩ đến vấn đề mình có lấy được chồng hay không. Đó là chuyện tương lai, em không nói trước được. Em chỉ biết, em đã 30 tuổi và vẫn đang rất tự do.Sự tự do ở tuổi 30 giúp em làm được rất nhiều thứ đám bạn thân có chồng, có bồ phải gào thét mong muốn được như em.

30 tuổi, vì ế nên em có thể đặt vé đi du lịch bất cứ nơi nào, vào thời điểm nào, đi cùng bất cứ ai và thời gian bao lâu mà em muốn. Em không phải lo lắng có một người nào đócó rảnh để đi cùng không, có thu xếp để đi lâu lâu chút không, có hay ghen khi mình đi với người khác không...

30 tuổi, vì ế nên em có thể thoải mái nhảy việc lung tung nếu bản thân thấy không hợp hoặc muốn thử thách bản thân ở môi trường mới. Em không phải lo nghĩ cần có một chỗ làm ổn định để cùng ai kia vun đắp xây dựng tương lai.

30 tuổi, vì ế nên em có thể tự do chưng diện những bộ váy ôm sát hay sexy, mặc bikini tắm nắng nơi đông người, mặc quần jean rách gối, áo croptop hở rốn, trang điểm với màu môi đỏ choét, mái tóc uốn rối xù... mà không lo mình bị mất hình tượng trong mắt ai đó hoặc phải ăn mặc theo mong muốn của người ấy.

30 tuổi, vì ế em có thể nghỉ ngang một công việc với mức lương hấp dẫn và dành toàn bộ số tiền trong tài khoản để đi du lịch hay làm điều mình muốn mà không cần lo phải tiết kiệm để xây dựng gia đình nhỏ.

Lời kết: 30 tuổi, vì ế nên em có thể ăn thả ga hoặc nhịn ăn theo sở thích mà không lo lắng sợ bị ai kia chê béo than gầy. Có thể ngủ nướng thoải mái, không cần phải dậy sớm chúc người kia buổi sáng tốt lành. Tối có thể thức đến rạng sáng mà không lo bị ai đó giận vì tội thức khuya.

Blog Radio Sưu tầm.

Giọng đọc: Titi

Thiết kế: Phạm Hương Giang

Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Mời xem thêm chương trình: 30 tuổi đâu quá muộn để yêu một người

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top