Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Một người lái đò đáng kính

2022-11-20 01:20

Tác giả: Phùng Văn Định


blogradio.vn - Chia tay chị trong buổi trưa của một ngày đẹp trời. Chị tiễn tôi đi ra khỏi cổng với nụ cười tỏa trong nắng thật đáng yêu. Tôi đi rồi mà ngoái nhìn lại vẫn thấy dáng chị đứng đó nhìn tôi cho tới khi khuất hẳn. Thật là một con người chỉ biết trọn đời cống hiến việc làm không biết mệt mỏi cho giáo dục dân tộc đúng như Chủ tịch nước tặng Danh hiệu Nhà Giáo Ưu Tú cho chị mà chị lồng danh hiệu ấy vào khung kính trang trọng nhất, treo nơi cũng trang trọng nhất trong ngôi nhà mình ở.

***

Thời gian trôi rồi không bao giờ quay trở lại. Con người qua miền quê ấy sẽ có ngày quay lại là lẽ đương nhiên nhưng hiếm hoi lắm mới bắt gặp. Tôi đã đi nhiều nơi, công tác nhiều chỗ, có khi đã đến nơi ấy một lần rồi nhớ mãi không bao giờ quên. Vẫn biết rằng có những người luôn bên ta rồi xa mãi. Có những người đã giúp đỡ ta mà ta nhận ra được việc làm ấy đong đầy kỉ niệm rồi  lạc mất để lãng quên nhưng có con người ta không bao giờ quên được khi họ đã cống hiến cho xã hội rất nhiều điều có ích. Họ như con ong chăm chỉ mang mật ngọt cho đời thưởng thức thật có ý nghĩa biết nhường nào. Người mà tôi muốn ngợi ca ấy không ai xa lạ: Nhà giáo Ưu tú Nguyễn Thị Lệ Khanh nguyên Hiệu trưởng trường tiểu học Nguyễn Viết Xuân, huyện Tân Châu, tỉnh Tây Ninh những năm về trước cách nay đã một thập kỉ.

Nhắc tới tên chị là người ta nghĩ ngay đến một người phụ nữ đa tài, đam mê với công việc, người quản lý đầy năng nổ, người chị gương mẫu và cũng là người mẹ rất yêu thương các con dù trong hoàn cảnh nào. Ít ai có thể làm được nhiều công việc có ích và hiệu quả như chị khi còn đương công tác.

Nay, chị đã về hưu. Câu chuyện về chị chỉ có người trong cuộc mới tường tận và nhớ được tháng ngày ấy gian nan mang bao nhọc nhằn. Dẫu biết rằng thời gian đã rất xa nhưng có thể nhắc lại kỉ niệm thì kí ức bỗng ùa về dâng tràn. Và tôi đã lục tìm lại những thành công của Nhà giáo Ưu tú đó để lan tỏa những điều phi thường bằng khúc hát khải hoàn khó quên.

co_giao_1

Để đạt được nhiều danh hiệu cao quý của cá nhân cũng như tập thể, chị đã phải đổ bao mồ hôi và công sức để gặt hái thành công. Những năm tháng ấy được chị hoá giải như một quá trình vận hành xây lâu đài ngang tầm thời đại để đưa ngôi trường mình công tác đạt chuẩn quốc gia, nhận Huân chương Lao động hạng III và danh hiệu cao quý Nhà Giáo Ưu Tú của Chủ tịch nước Việt Nam. 

Một chuỗi thành tích gắn kết lại một con người đáng trân quý. Thật đáng khâm phục người chị mà cho đến bây giờ tuổi đã gần 60 rồi vẫn còn đầy nhiệt huyết về công tác xã hội ở địa phương, chia sẻ nỗi đau của những thân phận mà di chứng do chiến tranh chống Mỹ gây ra, chất độc da cam/đi - ô - xin. Chị đang là thành viên của Hội và còn là nhà Quản lý của trường Mầm non Tư thục Hạnh Phúc huyện Tân Châu, tỉnh Tây Ninh.

Chồng mất khi con gái út còn bé. Những năm tháng ấy, chị đã nén chịu mất mát để làm tốt hơn nữa công việc mà ngành Giáo dục huyện nhà giao cho. Công việc chồng chất khó khăn nhưng chị đã vượt qua tất cả. Thật đúng là một người “giỏi việc nước, đảm việc nhà”. Chị vui vẻ kể chuyện xưa, chuyện nay rành rọt không vấp một lỗi nào, mới biết rằng chị là con người có tầm nhìn sâu rộng cho tương lai và có trí nhớ rất tốt. 

Chị kể “Công tác trong ngành Giáo dục từ năm 1978. Thuở đó, trường chị công tác là trường Cấp I Nguyễn Viết Xuân thuộc xã biên giới Tân Đông, huyện Tân Biên (nay là Tân Châu) bộn bề những gian nan. Là xã biên giới còn mang nỗi sợ của chiến tranh biên giới Tây Nam, thi thoảng giật mình khi nghe tiếng súng nổ. Là trường vùng biên giới mang tên Anh hùng liệt sĩ Nguyễn Viết Xuân, chị đã cùng đội ngũ giáo viên nhà trường thực hiện rất tốt phong trào dạy và học. 

Nhà trường trải qua bao nhiêu năm tháng gian khổ. Khi cuộc sống đã có những đổi thay. Chị đã nhìn ra rõ chiến lược về tương lai của giáo dục nhà trường. Trăn trở suy nghĩ làm thế nào mà tất cả học sinh trong trường học 2 buổi/ngày rồi tiến tới cho học sinh học bán trú. 

co-giao-day-van-

Ở thành đô và thị trấn thì dễ rồi còn vùng này thực hiện có thành công? Bắt đầu tìm tòi, mày mò với những mô hình giáo dục ở khắp nơi, chị lục tìm thông tin trên báo chí, trên mạng xã hội. Tự học hỏi rồi tự tìm ra giải pháp, thấy được sự quan tâm của xã hội về công tác xã hội hoá giáo dục ở xã nhà. Chị đã mạnh dạn tham mưu với các cấp rồi cùng tập thể bắt tay xây dựng trường đạt chuẩn quốc gia. 

“Đây nè, ngày đó chị nhận bằng chuẩn quốc gia từ tay Giám đốc Đổng Ngọc Lập. Vui và mừng lắm em ạ!” Chị chỉ vào tấm ảnh chụp đã cũ, màu phai theo năm tháng treo trên tường làm kỉ niệm khoe với tôi. Tôi tấm tắc khen “Hoa nhiều vây xung quanh mà chẳng đẹp bằng chị”.

Chị cười sảng khoái, vui vẻ rồi ngắm mãi tấm ảnh đã gần ngót hơn một thập niên. Nhắc lại, chị kể không biết bao nhiêu đêm chị thâu đêm suốt sáng để nghiên cứu rồi tự mình đi tới các đơn vị đạt chuẩn quốc gia trong tỉnh như Tiểu học Kim Đồng, tiểu học Võ Thị Sáu dưới thị xã Tây Ninh để học hỏi kinh nghiệm. Rồi hễ cứ nghe nơi này có phong trào này, điển hình kia, không quản sự gian nan chị tìm tòi để tới xem rồi về áp dụng cũng chỉ mong nhà trường đạt chuẩn là chị đã thoả lòng.

Giáo viên trong trường đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhiều người cũng đồng hành với chị để một ngày nào đó vinh dự “Mình là giáo viên trường chuẩn quốc gia” nhưng cũng có không ít người chẳng hài lòng với những vất vả và phương pháp chị đưa ra, đôi lúc va vấp đều được chị động viên rồi cùng nhau hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ. 

Các dãy phòng học được xây mới hoàn toàn với khu học tập kiên cố, khang trang. Dãy phòng chức năng thì cải tạo lại nhưng trông đẹp và sáng sủa lắm. Trang trí trong và ngoài nhà trường sáng đẹp rõ nét được người dân ngưỡng mộ. Từ một ngôi trường cấp 4 thành một ngôi trường khang trang là sự đóng góp không biết mệt mỏi của người quản lý như chị và tập thể nhà trường. Bỏ công gieo cấy ai quên gặt mùa màng. 

Chị đã thành công nhờ sự nhạy bén và sáng tạo. Nhân kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam lần thứ 17(20/11/1982 – 20/11/2008). Niềm hân hoan đến với nhà trường khi được Uỷ ban nhân dân tỉnh Tây Ninh trao Quyết định và Bằng công nhận  trường đạt chuẩn quốc gia. Chị như một điểm sáng của ngành giáo dục Tân Châu, Tây Ninh. Ngôi trường từ đây là điểm đến của học sinh vùng biên giới Tây Nam của tổ quốc.

Sau khi trường đạt chuẩn quốc gia. Chị tiếp tục với công việc trồng người để mang lại nhiều thành tích cho nhà trường và cho ngành nhiều hơn thế nữa. Mỗi năm học qua đi là mỗi năm chị trăn trở với bao công việc. Chuyến đò sang sông thành công là do người đứng mũi cầm sào chèo lái. Người quản lí dày dạn kinh nghiệm ấy vẫn nỗ lực hết mình cho nhà trường, đương đầu với những lúc khó khăn. Chị đưa cho tôi xem cái Huân chương Lao động Hạng III của cá nhân đạt được năm 2011.

- Này em, cái này hạnh phúc lắm em, cũng gần một thập niên rồi đấy.

- Chắc ngày mà nghe tin đi nhận Huân chương chị thức cả đêm?

- Ừ em. Kỳ lạ ghê thật đấy. Cả đêm không ngủ, cứ thao thức, thao thức, mong cho trời mau sáng để đi sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh nhận về khoe với mọi người.

co_giao

Chị đã vất vả cống hiến cho tập thể, giấc ngủ ngon thi thoảng mới thoảng qua, chị rùng mình “đôi khi đang làm việc mà ngủ trong ruột lúc nào không hay em ạ!” nhưng đối với chị thật là một con người tự “vượt lên chính mình” để gặt hái những thành quả tốt đẹp. Có những giọt mồ hôi đã đổ xuống thấm mảnh đất khô cằn thành ruộng lúa, nương ngô nhưng giọt mồ hôi chát mặn của chị đổ xuống thì lại mọc lên “cây đời trăm năm” khỏe khoắn, tươi đẹp. Giọt nước mắt sung sướng, vỡ oà dâng tràn đọng nhiều cảm xúc. Tôi hỏi:

- Khi chị nhận Huân chương trên bục như thế, chị nghĩ tới ai?

Mắt chị ừng ực nước đầy xúc động.

- Chị nghĩ tới gia đình, tới các anh, chị lãnh đạo của Phòng Giáo dục Tân Châu, các thầy cô trong trường tiểu học Nguyễn Viết Xuân và…Còn tấm này (tôi chỉ vào cái Danh hiệu Nhà Giáo Ưu tú) chắc chị hai đêm không ngủ?

Tôi đùa vui khi chị nhận tin cũng về Sở Giáo dục tỉnh nhận chứ dễ gì chỉ có hai ngày. Năm nhận vinh dự ấy là năm 2012. Chị lấy xuống đưa cho tôi xem  rồi chụp làm kỉ niệm. Tôi ngắm nghía từng góc, đọc từng dòng chữ ghi trong đó. Nét chữ Nhà Giáo Ưu Tú in đậm sao trân quý biết nhường nào. Sự cống hiến cho ngành giáo dục dân tộc của đất nước như một chiến công hiển hách phải đổ bao nhiêu nỗi nhọc nhằn, vất vả mới hưởng niềm hạnh phúc. 

Nhà Giáo Ưu Tú là danh hiệu cao quý mà có lẽ suốt cả đời làm nghề dạy học ít ai có thể đạt được như chị Nguyễn Thị Lệ Khanh.

Thành công để có những niềm vui suốt cả đời cống hiến cho ngành giáo dục. Chị về hưu nhưng vẫn ấp ủ ước mơ gì đó. Chị tham gia các hội như: người cao tuổi để sống khỏe và có ích cho xã hội; Hội Cựu giáo chức; Hội chất độc màu da cam/đi-ô-xin… rồi tự mở trường Mẫu giáo Tư thục Hạnh Phúc tại Tân Châu. 

Chia tay chị trong buổi trưa của một ngày đẹp trời. Chị tiễn tôi đi ra khỏi cổng với nụ cười tỏa trong nắng thật đáng yêu. Tôi đi rồi mà ngoái nhìn lại vẫn thấy dáng chị đứng đó nhìn tôi cho tới khi khuất hẳn. Thật là một con người chỉ biết trọn đời cống hiến việc làm không biết mệt mỏi cho giáo dục dân tộc đúng như Chủ tịch nước tặng Danh hiệu Nhà Giáo Ưu Tú cho chị mà chị lồng danh hiệu ấy vào khung kính trang trọng nhất, treo nơi cũng trang trọng nhất trong ngôi nhà mình ở.

© Phùng Văn Định - blogradio.vn                                  

Xem thêm: Tình như hoa trong gương trăng dưới nước, phút chốc tan thành mây



Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phùng Văn Định

Thích văn học

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top