Mảnh vườn của nội
2020-10-11 01:05
Tác giả: Phùng Văn Định
blogradio.vn - Trong sâu thẳm, tôi cứ thích cái mảnh vườn ấy lắm. Mảnh vườn chứa đựng bao mồ hôi, vất vả đời nội và nó còn đắt giá hơn ngàn lần khi đó là mảnh vườn chứa đựng cả tình thương của nội.
***
Tôi sinh ra ở một miền quê nông thôn quanh năm suốt tháng gắn bó với ruộng đồng nhưng lớn lên lại ở cái phố thị dân cư đông đúc, sầm uất đêm ngày. Nhà cao tầng chọc trời nối dài từ con phố này qua con phố khác.
Phố xá, cảnh sinh hoạt thường ngày đã ăn sâu vào tiềm thức tôi tự bao giờ. Nhưng tuổi thơ của tôi lại gắn bó nhiều với nông thôn hơn thành phố. Dường như miền kí ức làng quê sâu đậm không thể nào quên được đối với tôi và quê nội tôi ở đấy.
Tình cảm nhà quê chứa chất vị nồng say của những ngày tôi cùng các em và bà nội sinh sống. Tuổi thơ tôi lẫn trong hương thơm của ruộng đồng, thân quen đường làng, ngõ xóm đến khó quên.
Lối sống giản dị, mộc mạc khác hẳn với đô thị, họ không có sự bon chen giữa dòng đời mưu sinh kiếm sống. Cuộc sống yên bình, thoáng đãng xen từng thôn xóm, góc quê rất đỗi thân thương giấu trong nếp nghĩ, nếp làm chan chứa thấm vào lời ăn, tiếng nói chân thành.
Tôi cứ mong năm học kết thúc thật nhanh để được bố mẹ cho về quê nghỉ hè và sống cùng bà nội với các cô, chơi đùa thỏa thích với thằng Linh đen con cô Lan em gái kế bố và thằng Thảo lùn với cái Hiền con cô Hảo là em út bố tôi.
Bao nhiêu viễn cảnh ở quê nội tôi cứ hiện lên trào dâng với tuổi thơ. Nơi miền quê ấy, tôi được các em cô tôi với lũ trẻ cùng trang lứa trong làng rủ nhau tắm ao làng, ngụp lặn, vùng vẫy dưới nước chán chê bao nhiêu giờ đồng hồ, uống nước no nê, mắt đỏ hoe tựa mắt cá chày đến phát sốt mà vẫn cứ hứng thú.
Hết bơi lội lại nhảy cầu dừa cho thỏa chí anh hùng rơm. Cứ anh nào rủ chơi trò chơi nào thì tôi cũng nhào tới để thắng thua mặc dù chẳng hiểu ất giáp gì.
Tôi cứ bắt cặp với các em tôi để có thua trận chúng nó còn cứu trợ cho bớt xấu hổ. Hình như có tôi thì ván thắng ít hơn ván thua. Chúng hờn dỗi với thái độ không hài lòng về mách bà.
“Bà ơi. Mai không cho anh đi theo nữa đâu, làm hư bột hư đường hết bà ạ. Cháu không chơi với anh nữa”.
Thằng Thảo mếu máo khi buổi chơi mỗi chiều kết thúc. Thấy vậy, bà tôi bênh vực tôi rồi gọi nó vào động viên như năn nỉ.
“Cho anh chơi với, anh người thành phố chứ đâu phải nhà quê như mình đâu mà hiểu hết được các trò chơi ở quê. Cháu dỗi anh tội nghiệp”.
“Anh chơi thua chả thắng được ván nào”.
Thằng Thảo nước mắt nhoè nhoẹt trông cũng tội nghiệp. Những lúc như thế, tôi cảm thấy thương nó quá nhưng trẻ con mà giận rồi lại quên ngay.
Mới về quê mấy ngày, nước da trắng trèo của tôi đã sạm đen đi nhiều. Suốt ngày ra nắng, tắm ao rồi rong ruổi với các em nhà các cô tôi ở ngoài đồng ruộng.
Đi chơi nhiều mệt thở không nổi, tôi cũng phải chạy theo chúng nó. Hôm sốt nóng, bà tôi lo lắng sợ tôi ốm. Thế rồi mấy ngày sau đó, tôi không được chạy nhảy đi chơi. Khi khỏe lại, tôi muốn đi cùng các em và lũ trẻ hàng xóm ấy nhưng bà không cho.
“Người nhà quê khác người thành thị cháu ạ. Họ ra nắng quen rồi. Ít bệnh tật lắm. Cháu theo không kịp đâu, cháu bệnh thì bà biết ăn nói với bố mẹ ra sao? Thôi ở nhà với bà”.
Thấy bà đượm buồn. Tôi ngoan ngoãn làm theo lời bà dạy nhưng ở nhà chán lắm. Cứ thấy chúng nó nhao nhao đâu đấy, tôi lại muốn co cẳng chạy theo cho vơi nỗi buồn.
Tôi mông lung nhớ bạn bè tôi nơi phố thị chật hẹp cũng vui đùa nhưng không thỏa thích bằng ở quê. Tôi nhớ bố mẹ gồng mình đi làm ca lúc sáng, lúc khuya. Tôi buồn không ăn uống gì, bà lo lắng quá đánh điện cho bố về. Bố bận công việc cơ quan. Lúc nào cũng đi công tác xa. Thương bố vất vả, tôi bảo bà.
“Do cháu ốm nên thấy cháu buồn bà lo hả bà? Ngày mai, bà cho cháu đi chơi với thằng Thảo, thằng Linh, cái Hiền là cháu hết ốm liền”.
Bà nhẹ tênh lòng:
“Ừ bà sẽ cho cháu đi chơi”.
Và thời gian cứ nhẹ nhàng trôi như chẳng đợi chờ ai cả. Thoắt cái, một mùa hè nữa lại đến. Tôi đã lớn và bà tôi nếp nhăn in hằn nhiều hơn. Tóc mới ngày nào đen như gỗ mun giờ đã hoa râm. Vườn rau, nhà cửa vẫn thế.
Thằng Thảo, cái Hiền, Linh đen ra dáng người lớn cũng biết đỡ đần bố mẹ nhiều công việc đồng áng. Đối với tôi đó là chuỗi ngày quý giá nhất. Tôi cứ muốn thả lòng mình hòa lẫn tiếng thời gian qua những kí ức khó phai.
Lần này về quê chơi không hiểu sao tôi lại chẳng thích ùa ra hoà với lũ trẻ con trong xóm mà lại cùng nội lúi húi làm đủ thứ ở mảnh vườn trước sân. Mảnh vườn của nội tôi không rộng lắm nhưng trồng đủ mọi thứ rau theo từng mùa trong năm.
Tôi đếm nào là rau dền, rau ngót, rau mồng tơi, rau đay tím, rau muống, cà pháo, rau thơm các loại. Rau dền trắng, rau dền đỏ là một luống hình chữ nhật được nội đánh luống chạy dọc với hướng mặt trời.
Rau xanh non mơn mởn. Cây đều nhau, thi nhau vượt lớn trong vườn. Rau dền nấu với con hến sông thì ngon và thơm phải biết. Hương vị thoảng thơm trong nỗi lòng nội.
Cứ nhìn luống rau từng ngày lớn dần, tôi lại thấy sự siêng năng hằng ngày của nội. Bên kế luống rau dền là luống rau mồng tơi. Nội tôi chọn giống cũng từ những lần trồng trước. Cây nào to, khỏe trong luống là nội lấy thanh cây nứa cắm cạnh bên đánh dấu lại làm giống và không được ai hái lá.
Tôi nhẩm đếm có bảy cây. Rau mồng tơi lá to xoè ra xanh non trông bắt mắt lắm. Rau nấu với con tép phơi khô thì hợp phải biết. Nội hái khoảng bằng ngón tay cứng là được bữa canh không tốn lấy một đồng đi chợ.
Rau nội trồng thích mắt lắm. Lúc nào nội cũng ngoài vườn chăm sóc chúng. Lúc thì nhổ cỏ, khi thì bắt sâu. Nội gánh nước ao làng bằng hai thùng sắt về tưới cho chúng. Khi cây rau còn bé tí nội tưới bằng vòi sen cho cây không bị ngả nghiêng. Khi rau lớn, nội dùng gáo dừa có cán tưới quanh gốc trông thành thục lắm.
Hàng rau bồ ngót non xanh, bụi này cách bụi kia khoảng hai gang tay của nội. Rau bồ ngót ăn sống với giá đỗ thì ngon phải biết vừa mát lại vừa thơm. Trẻ con chúng tôi ăn không quen thì nội tuốt lá rồi vò nát nấu chung với mướp hương cùng với thịt con hến sông xa ba mét mùi thơm lan toả đến mê hồn.
Tôi thích lắm. Nội bảo ngoài thành phố hiếm có món này lắm đấy. Cháu ăn đi rồi xa nội nhớ thương nội nhiều nhé. Hôm nào về, nội hái cho ít làm quà quê.
Nội tôi thương anh em chúng tôi nhiều lắm. Được ở với nội tôi cảm thấy tâm hồn thoải mái. Bao nhiêu món ăn từ rau làm ở mảnh vườn chứa chất hương quê thấm đượm nỗi vất vả mà nội gửi gói vào sao thoảng nghĩa tình đến vô bờ.
Sắp tới ngày xa nội trở về thành phố nhộn nhịp. Cả đêm không sao chợp mắt. Tôi thương nội tôi ở một mình quá đi. Ngộ nhỡ lúc trái gió giở trời ai đâu cùng nội chia sẻ. Các cô lấy chồng không xa nhưng phải lo phận nhà chồng. Bố tôi là con cả làm việc xa quê. Suy nghĩ mông lung tôi không tiện thổ lộ với nội sợ nội dỗi hờn rồi trời sáng khi nào tôi không biết.
Thức dậy, thấy nội và bố tôi cùng các cô đang chuẩn bị đồ đạc để mang về thành phố. Bữa cơm thân mật chia tay nội và các cô sao tôi thấy thương nội quá.
Bố và tôi lại bên bàn thờ ông thắp cây hương cầu mong ông phù hộ cho bà và con cháu bình an. Lên xe về, nội tôi oà lên tiếng khóc chia tay làm tôi thương nội nhiều lắm “Cháu ơi, biết đến khi nào cháu lại về với bà”. Các cô cũng rơi nước mắt đưa bố con tôi một quãng, khuất hẳn trên con đường làng yên bình.
Hè năm ấy trôi dần vào quá khứ. Đó cũng là mùa hè cuối cùng tôi về với nội rồi không bao giờ gặp lại nội nữa. Nghĩ lại, hai hàng nước mắt cứ ứa ra và nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Nội đã bỏ tôi ra đi mãi mãi chốn bình yên nơi khoảng trời xa thẳm. Đưa nội về với đất, tôi bần thần liếc nhìn các luống rau mới ngày nào cùng nội vun trồng chăm sóc, bây giờ thiếu sự quan tâm của nội không biết nó có còn dáng vẻ như xưa.
Trong sâu thẳm, tôi cứ thích cái mảnh vườn ấy lắm. Mảnh vườn chứa đựng bao mồ hôi, vất vả đời nội và nó còn đắt giá hơn ngàn lần khi đó là mảnh vườn chứa đựng cả tình thương của nội.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Bất chợt nỗi nhớ xa quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu