Mùa rau khúc trong kí ức
2020-10-10 01:20
Tác giả:
Phùng Văn Định
blogradio.vn - Bà tôi không còn nữa và rau khúc cũng không còn mọc dại ở những thửa ruộng kia do cơ chế làm ăn đã thay đổi. Nay, hễ đi ngang qua thửa ruộng ấy, tôi như thấy loài rau khúc ấy vẫn thoang thoảng mùi thơm thấm vào kí ức mãi mãi không quên.
***
Mùa đông, tiết trời lành lạnh. Hơi ẩm nhiều, mưa phùn lất phất rơi rả rích. Từ các thửa ruộng quê tôi đã thu hoạch xong, cuống rạ mục nâu màu đất chưa được cày ải. Chẳng biết sao mọc nhiều cây rau khúc thế chứ.
Rau khúc là loại cây thảo thân mềm. Lá khi còn nhỏ li ti mọc chen nhau. Mặt trước nhẵn bóng trơn, căng mịn. Mặt sau có lông nhỏ trắng như tuyết phủ hơi nham nhám. Lá mọc so le nhau để phát triển chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Ngắt vài lá rồi vò lại đưa lên mũi nghe thoang thoảng một mùi thơm của một vị thuốc nam thì phải.
Có lẽ rau là cây tự nhiên mọc trên các thửa ruộng nên nó thuộc loại rau dại, người dân quê tôi đã xem rau khúc như một món ăn có giá trị và coi đó cũng là món quà thiên nhiên dành tặng cho nông dân “Chân lấm tay bùn”.
Cây rau khúc mọc trên các ruộng kia nhiều vô kể. Chẳng biết hạt ở đâu, ai có gieo trồng nó đâu mà cây con nhiều thế. Rau khúc mọc rồi lớn rất nhanh. Mới ngày nào chỉ là những cây bé tí bé tẹo trồi lên từ mặt đất ẩm ướt ấy thế mà một tuần đã được mấy tầng lá chồng lên nhau, vươn mình trong tiết trời đông se se lạnh, đón ánh mặt trời yếu ớt lẫn cùng với sương mù ngày đông giăng giăng choàng lên cánh đồng mỗi sớm.
Bẵng đi mấy ngày không ghé thửa ruộng ấy đến hôm nay rau khúc đã to, tròn mơn mởn xanh tốt. Cây này chen lấn cây kia khoe mình khỏe khoắn chờ bàn tay chúng tôi hái mang về.
Như không có sự mách bảo, cứ thế chúng tôi rủ nhau đi hái rau khúc về cho bà chế biến đủ loại món ăn vừa mang đậm chất tinh tuý nhà quê mà lại giản dị tinh khiết.
Chúng tôi thích món bánh rau khúc bà làm. Bà cầm nhẹ nhàng mớ rau chúng tôi hái, rửa sạch rổ rau rồi để cho ráo nước. Bà bỏ vào cối đá giã nhuyễn. Màu xanh ban đầu của rau chuyển sang màu thâm thâm. Mùi thơm phảng phất chung quanh làm cho chúng tôi cảm thấy ngai ngái như mùi của hương nhu trộn với lòng trứng gà rán để trị bệnh cho trẻ con.
Bà giã xong lọn tay vào lấy ra một tảng to bỏ vào cái mâm đồng trộn với đường hoa mơ (Loại đường vừa trắng vừa vàng) đủ dùng. Bà vo tròn bánh bằng quả bóng bàn xếp vào mâm, sau đó bỏ vào chõ đất nung nấu cách thủy.
Lửa chụm nho nhỏ để hơi nước sôi lan tỏa chõ bánh. Lúc này, mùi thơm thoang thoảng làm chúng tôi thầm nghĩ “Chút nữa bà sẽ cho chúng tôi bữa ăn bánh rau khúc đậm chất làng quê”.
Bánh chín, bà lấy lá chuối hột hơ lửa gói bánh bỏ vào cái thúng con con. Bà bảo chúng tôi mang đi biếu người này, người nọ lấy thảo thơm. Tình cảm của bà gói vào trong chiếc bánh rau khúc gợi tình làng, nghĩa xóm sâu đậm như khúc hát dân ca thuở xưa mà chúng tôi nhớ mãi không bao giờ quên.
Tấm quà, miếng bánh là hương quê nghèo lúc nào trong bà cũng sẵn có. Từ miếng bánh rau khúc ấy mà chúng tôi hiểu được sự chân chất, lòng thương người, sự bao dung của bà. Ăn miếng bánh bà làm từ cây rau khúc dại, lòng chúng tôi nhớ thương một thuở bà đã làm cho chúng tôi thưởng thức.
Bà tôi không còn nữa và rau khúc cũng không còn mọc dại ở những thửa ruộng kia do cơ chế làm ăn đã thay đổi. Nay, hễ đi ngang qua thửa ruộng ấy, tôi như thấy loài rau khúc ấy vẫn thoang thoảng mùi thơm thấm vào kí ức mãi mãi không quên.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.