Mùa rau khúc trong kí ức
2020-10-10 01:20
Tác giả: Phùng Văn Định
blogradio.vn - Bà tôi không còn nữa và rau khúc cũng không còn mọc dại ở những thửa ruộng kia do cơ chế làm ăn đã thay đổi. Nay, hễ đi ngang qua thửa ruộng ấy, tôi như thấy loài rau khúc ấy vẫn thoang thoảng mùi thơm thấm vào kí ức mãi mãi không quên.
***
Mùa đông, tiết trời lành lạnh. Hơi ẩm nhiều, mưa phùn lất phất rơi rả rích. Từ các thửa ruộng quê tôi đã thu hoạch xong, cuống rạ mục nâu màu đất chưa được cày ải. Chẳng biết sao mọc nhiều cây rau khúc thế chứ.
Rau khúc là loại cây thảo thân mềm. Lá khi còn nhỏ li ti mọc chen nhau. Mặt trước nhẵn bóng trơn, căng mịn. Mặt sau có lông nhỏ trắng như tuyết phủ hơi nham nhám. Lá mọc so le nhau để phát triển chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Ngắt vài lá rồi vò lại đưa lên mũi nghe thoang thoảng một mùi thơm của một vị thuốc nam thì phải.
Có lẽ rau là cây tự nhiên mọc trên các thửa ruộng nên nó thuộc loại rau dại, người dân quê tôi đã xem rau khúc như một món ăn có giá trị và coi đó cũng là món quà thiên nhiên dành tặng cho nông dân “Chân lấm tay bùn”.
Cây rau khúc mọc trên các ruộng kia nhiều vô kể. Chẳng biết hạt ở đâu, ai có gieo trồng nó đâu mà cây con nhiều thế. Rau khúc mọc rồi lớn rất nhanh. Mới ngày nào chỉ là những cây bé tí bé tẹo trồi lên từ mặt đất ẩm ướt ấy thế mà một tuần đã được mấy tầng lá chồng lên nhau, vươn mình trong tiết trời đông se se lạnh, đón ánh mặt trời yếu ớt lẫn cùng với sương mù ngày đông giăng giăng choàng lên cánh đồng mỗi sớm.
Bẵng đi mấy ngày không ghé thửa ruộng ấy đến hôm nay rau khúc đã to, tròn mơn mởn xanh tốt. Cây này chen lấn cây kia khoe mình khỏe khoắn chờ bàn tay chúng tôi hái mang về.
Như không có sự mách bảo, cứ thế chúng tôi rủ nhau đi hái rau khúc về cho bà chế biến đủ loại món ăn vừa mang đậm chất tinh tuý nhà quê mà lại giản dị tinh khiết.
Chúng tôi thích món bánh rau khúc bà làm. Bà cầm nhẹ nhàng mớ rau chúng tôi hái, rửa sạch rổ rau rồi để cho ráo nước. Bà bỏ vào cối đá giã nhuyễn. Màu xanh ban đầu của rau chuyển sang màu thâm thâm. Mùi thơm phảng phất chung quanh làm cho chúng tôi cảm thấy ngai ngái như mùi của hương nhu trộn với lòng trứng gà rán để trị bệnh cho trẻ con.
Bà giã xong lọn tay vào lấy ra một tảng to bỏ vào cái mâm đồng trộn với đường hoa mơ (Loại đường vừa trắng vừa vàng) đủ dùng. Bà vo tròn bánh bằng quả bóng bàn xếp vào mâm, sau đó bỏ vào chõ đất nung nấu cách thủy.
Lửa chụm nho nhỏ để hơi nước sôi lan tỏa chõ bánh. Lúc này, mùi thơm thoang thoảng làm chúng tôi thầm nghĩ “Chút nữa bà sẽ cho chúng tôi bữa ăn bánh rau khúc đậm chất làng quê”.
Bánh chín, bà lấy lá chuối hột hơ lửa gói bánh bỏ vào cái thúng con con. Bà bảo chúng tôi mang đi biếu người này, người nọ lấy thảo thơm. Tình cảm của bà gói vào trong chiếc bánh rau khúc gợi tình làng, nghĩa xóm sâu đậm như khúc hát dân ca thuở xưa mà chúng tôi nhớ mãi không bao giờ quên.
Tấm quà, miếng bánh là hương quê nghèo lúc nào trong bà cũng sẵn có. Từ miếng bánh rau khúc ấy mà chúng tôi hiểu được sự chân chất, lòng thương người, sự bao dung của bà. Ăn miếng bánh bà làm từ cây rau khúc dại, lòng chúng tôi nhớ thương một thuở bà đã làm cho chúng tôi thưởng thức.
Bà tôi không còn nữa và rau khúc cũng không còn mọc dại ở những thửa ruộng kia do cơ chế làm ăn đã thay đổi. Nay, hễ đi ngang qua thửa ruộng ấy, tôi như thấy loài rau khúc ấy vẫn thoang thoảng mùi thơm thấm vào kí ức mãi mãi không quên.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu