Bát canh rau tập tàng mẹ nấu
2016-11-08 01:15
Tác giả:
Tôi sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ. Suốt mấy chục năm trời cha đi biền biệt theo những công trình xây dựng khắp nơi. Từ hạt lúa củ khoai, từ con ốc, con cua, từ quả bầu, quả bí, mẹ nuôi anh em tôi thành người…
Ba tôi là một người lính thời bình, hết các công trình xây dựng phục vụ quốc phòng, đơn vị của ba lại được điều sang công tác tận bên Lào. Một mình mẹ vừa cày thuê, cuốc mướn, kiếm gạo nuôi anh em tôi.
Ngày ấy, đồng ruộng ở Quảng Bình quê tôi cua đồng nhiều vô kể, đặc biệt là vào vụ gieo, vụ cấy. Quần quật làm việc cả buổi, đến trưa tranh thủ và vội bát cơm là mẹ tôi lại đi dọc bờ ruộng tìm bắt cua về nấu cho chúng tôi ăn. Khi đã biết đi chăn trâu, những lúc được nghỉ học, thì tôi lại mang giỏ theo mẹ ra đồng để bắt cua đồng. Loài cua đồng thường nằm sâu trong hang, có những cửa hang quá nhỏ là mẹ lại phải nhờ cậy đến tôi. Hôm nào có tôi đi theo mẹ cũng bắt được cả một giỏ đầy cua.

Có lẽ cho đến suốt cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ quên được những món ăn từ cua đồng do chính tay mẹ tôi chế biến, như món ruốc cua, bún riêu cua, cua rang, cua luộc, cua nấu canh tập tàng...Trong đó món cua nấu canh tập tàng do mẹ nấu là dễ làm hơn cả, lại là một món ăn rất ngon, bổ dưỡng và rất mát vào mùa hè mà anh em tôi vẫn thích ăn nhất. Rau tập tàng thì vườn nhà tôi nhiều lắm. Chỉ cần 15 phút đi một vòng là mẹ hái được cả một rổ ăn trong cả ngày. Trong đó cái thứ rau tàu bay, rau mồng tơi, rau đay, rau ngót, rau má và cả rau khoai thì nấu với cua đồng rất hợp. Khi mẹ đang nhặt rau, hai anh em tôi thường giúp mẹ tách vỏ cua, lấy gạch cua bỏ vào một bát nhỏ và giã cua cho thật nhuyễn. Có hôm vì chưa quen, cậu em tôi bị cua cắn vào ngón tay trỏ đau điếng và khóc ré lên, rồi nó còn thề rằng từ nay sẽ không thèm ăn canh cua đồng nữa. Vì đau quá mà cu cậu nói dỗi thế thôi, chứ buổi nào mà mẹ đi làm đồng về trưa quá không kịp nấu canh cua tập tang, là nhất định cu cậu lại vùng vằng bỏ bữa chẳng chịu ăn…
Cua sau khi giã xong, mẹ bỏ tất cả vào nước lạnh vò tan ra, lọc lấy nước, còn xác thì bỏ ra ngoài nấu cho lợn ăn. Gạch cua sau khi được phi hành mỡ, mẹ lấy nước đã lọc cua cho vào nồi đun sôi, sau đó cho rau tập tàng vào là ăn được. Những hôm có canh cua nấu rau tập tàng, hai anh em tôi đều ăn hết nhẵn nồi cơm 3 lon gạo…

Tôi còn nhớ mãi, hôm đó đang độ nghỉ hè, trời nắng chang chang, vừa tranh thủ thả trâu ngoài bãi tôi và mấy đứa bạn con nhà nghèo trong xóm nhảy ùm xuống con kênh trước nhà mò bắt cá bống. Do dầm nước quá lâu mà về nhà tôi bị cảm hàn rất nặng, đầu nhức như búa bổ. Mấy quả trứng gà mẹ đổi gạo của mấy nhà hàng xóm, mấy miếng thịt mỡ mẹ xin ở nhà bà nội về mà tôi vẫn không thể nuốt nổi vì thấy cổ họng đắng ngắt. Nhưng khi mẹ bưng bát canh cua tập tàng bón cho tôi từng thìa thì tôi bắt đầu nuốt được một vài miếng. Tuy vẫn còn cảm giác chán ăn nhưng cố nuốt cho hết bát canh mẹ bón thì tôi đã bắt đầu thấy đầu mình nhẹ hơn, đỡ đau nhức hơn. Thì ra nhờ bát canh cua tập tàng có tác dụng giải nhiệt tốt mà bệnh cảm hàn của tôi đã giảm. Từ đó mỗi khi trời nắng chang chang, tôi đi chăn trâu về mẹ thường nấu sẵn một tô canh cua với rau tập tàng để tôi ăn cho mát. Mỗi lần ba về phép, hai mẹ con tôi lại xách giỏ ra bờ ruộng tìm bắt cua đồng về nấu canh tập tàng đãi ba. Bát canh mẹ tôi nấu dù thiếu cả bột ngọt, nhưng hôm nào ăn ba cũng tấm tắc khen ngon…
Giờ đây hai anh em tôi đã trưởng thành và có công ăn việc làm ổn định. Sơn hào hải vị, của ngon vật lạ chúng tôi đã từng được thưởng thức nhiều, nhưng vào những ngày hè oi bức, nắng như đổ lửa ở quê tôi, tôi lại thấy thèm được ăn một bát canh cua nấu rau tập tàng của mẹ. Chiều ý tôi, hôm nào nắng to là mẹ lại ra chợ cố tìm cho được một mớ cua đồng về để nấu với canh rau tập tàng. Những bữa cơm như vậy, gia đình tôi bao giờ cũng tràn ngập niềm vui và niềm hạnh phúc…
© Trương Văn Hà – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa