Bát canh nghèo mẹ nấu năm xưa
2015-10-28 04:33
Tác giả:
Nhiều năm tôi đã thành người phố thị, rất xa rồi những ngày ở miền quê ngoại. Ngày xưa ấy là thuở hàn vi của gia đình tôi. Một năm nhằm vào mùa lũ lụt vừa quét qua, nhà nào cũng xơ xác. Ngoài số gạo được cứu trợ, trong nhà không còn tiền mà đường xá ngổn ngang cây gãy đổ nên mẹ phải hái những lá rau bát bát còn sót lại trên hàng rào, nấu một bát canh để cả nhà chan cơm. Đây là loài dây leo, mọc trên cây cối, hàng rào, có quả bằng ngón tay cái ăn chua chua nên thường dùng câu cá ngoài sông. Lúc không đi chợ, người ta hái tạm lá non nấu canh. Bát canh rau bát bát nấu với muối ngày xưa đã theo tôi suốt một đời.
Mẹ tôi là người phụ nữ đảm đang, hết lòng vì gia đình. Tôi nhớ mãi hình ảnh ba cắt rau để mẹ cột từng bó , xong dùng xe đạp đưa ra chợ bán lúc năm giờ sáng mỗi ngày. Mùa khô thì muỗi đốt sưng mặt, mùa mưa cả cha lẫn mẹ mặc áo mưa , đôi tay vẫn lạnh run bên những luống rau buổi sớm. Buổi tối, mẹ ngồi vá quần áo cho cả nhà hoặc dạy tôi học. Tuổi đến trường của tôi còn là những ngày mẹ đưa đón dưới ánh nắng ban trưa như đổ lửa. Vì tình thương con, mẹ chẳng quản ngại hy sinh. Để cho con ăn học, nhiều khi chưa lo được học phí, mẹ bán cả chiếc nhẫn cưới. Hạnh phúc tôi được hưởng từ những sự hy sinh to lớn nhưng thầm lặng đó là ngày cầm giấy vào đại học.

Bốn năm ngồi giảng đường như dân gian thường nói: "Con đi trường học, mẹ đi trường đời", những đồng tiền hàng tháng gửi cho tôi là cái trứng, con gà mẹ chăm mà chẳng dám ăn, đưa ra chợ đổi đồng tiền cho con. Là nước mắt, mồ hôi nhiều như nước mưa vì ngày đêm miệt mài lao động.Tôi nhớ lời mẹ tâm sự : Mẹ không quản ngại vất vả, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc ! Hóa ra cha mẹ chỉ cần đem đến cho con cái nụ cười là cha mẹ mãn nguyện. Cái triết lý đơn giản nhưng thực hiện nó là chuỗi dài khổ nhọc.
Khi tôi trưởng thành thì cha mẹ đã già yếu. Một đời người lo cho chồng con, bỗng một ngày mẹ tôi tóc bạc, lưng còng. Mẹ vẫn không nghỉ ngơi. Mẹ muốn tiếp tục phục vụ gia đình, mong một ngày sẽ tiếp tục bế cháu. "Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ", nhưng bây giờ dù chưa bước qua con đường ấy, tôi vẫn thấy mẹ tôi cũng như bao bà mẹ khác trên cõi đời này, rất vĩ đại.
Những lúc thưởng thức món ngon hoặc nhìn một phụ nữ buôn gánh, bán bưng trên phố, tôi lại chạnh lòng khi nghĩ về bát canh rau có vị mặn và đắng trên đầu lưỡi nhưng ngon ngọt trong lòng. Những người đàn bà tất tả ngược, xuôi ngoài kia chắc chắn đã từng nấu những bát canh chan đầy nước mắt yêu thương con như mẹ tôi ngày xưa. Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhất đời!
© Hải Triều – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa