Cây duối thuở xưa
2020-10-18 01:10
Tác giả:
Phùng Văn Định
blogradio.vn - Cây duối một thời ôm trọn tuổi thơ chúng tôi. Cây duối không còn nữa nhưng dấu tích nơi trồng cây duối mà thế hệ chúng tôi thuở những năm thập niên 60, 70, 80 của thế kỉ trước vẫn khắc ghi. Và, mỗi khi đi ngang qua chỗ trồng cây duối ấy, tôi lại thấy một trời tuổi thơ tràn về tiếc nuối không bao giờ quên.
***
Không biết cây duối đã bao nhiêu tuổi và cũng chẳng biết ai trồng hay nó mọc hoang mà sao nó to và nhiều cành ngang dọc chen nhau trên cây. Khi cây duối còn thì mỗi lần đi làm đồng về, người dân làng tôi thường ghé ngồi nghỉ dưới gốc cây cho vơi nỗi mệt nhọc.
Nhưng từ khi cây duối bị ai đó “tống biệt” đi đâu thì dân làng không màng tới nữa. Chỉ tiếc rằng nếu dày công gìn giữ nó thì có lẽ cây duối nay đã là di sản quý có tiếng quê tôi.
Cây duối cổ thụ của làng tôi không biết có tự bao giờ mà khi chúng tôi lớn lên, nó đã sừng sững đứng một mình vững chãi giữa đồng. Thân cây to, khổng lồ tầm cỡ bảy, tám đứa trẻ con chúng tôi vòng lại ôm.
Da xù xì, bạc phếch, vỏ dày cộp. Ai đó vô tình dùng dao phay phát một nhát dễ gì vỏ bung ra, chỉ thấy những giọt mủ trắng ngà đùng đục chảy ra. Tay chạm vào thấy dinh dính keo chặt lại. Nếu để lâu nó đặc sánh lại chuyển sang màu vàng nâu rồi thâm đen.
Chúng tôi gọi đó là mủ cây duối, hễ dán nhãn vở cho sách vở đi học là chúng tôi lại rủ nhau ra xin “cụ duối” ít bỏ vào vỏ mảnh con trai đồng mang về sử dụng.
Gốc cây duối to, gồ lên đủ hình dạng chồng chéo nhau bám sâu vào lòng đất, phơi mình qua bao đời, chịu bao nhiêu bão tố, phong ba mà cây vẫn xanh tốt. Lá duối xanh màu xanh như lá chè tươi, mặt trước nhẵn bóng còn mặt sau sờ vào nham nhám. Lá duối là khẩu vị mà bò rất thích ăn nhưng trâu thì chê. Chúng tôi thường trèo lên vặt một ít mang về cho mẹ tuốt độ nhớt của con chạch, con lươn đồng.
Hình như cây duối không bao giờ thay lá, ít khi mà trên cây rụng hết thì phải. Vì cây ít thay lá nên kiến đen và kiến càng coi đó là nơi ở lí tưởng muôn đời, muôn kiếp của họ hàng chúng. Lúc nào cũng lủng lẳng trên cây, hễ đụng vào thì biết tay với chúng.
Đến mùa ra hoa thì không biết ong mật ở đâu kéo về làm tổ lấy mật, đi ngang qua hoặc nghỉ mát dưới gốc cây thì ai cũng sợ “vũ khí” của loài vật một thời chiến chinh với giặc ngoại xâm.
Trẻ con chúng tôi thích trèo lên cây hái những quả duối chín vàng khi vào mùa quả chín, nhấp nháp hương thiên nhiên. Mùa duối chín, quả nhiều vô kể, vàng ươm, từng chùm chíu chít trên cây. Những chùm trên cao không hái được thì chim và dơi tha hồ thưởng thức.
Quả duối khi chưa chín màu xanh được bao bọc trong lớp áo có hai cái tay bao ôm lại, dần dần bung quả ra rồi chín vàng, căng mọng nước trông giống như hạt ngô đã già. Từng chùm khoảng bốn đến năm quả phơi mình trong từng nách lá làm cho bọn trẻ chúng tôi khoái chí.
Cứ đi ngang qua cây duối ấy là lòng tham bừng lên, ngứa ngáy tay chân cũng ném một khúc cây hay viên gạch lên cây cho chùm duối trên cao kia rơi vài quả xuống đất. Rồi ùa vào tranh nhau, phủi cho cát rơi ra, thưởng thức vị ngọt thơm của hương vị quả duối.
Thịt quả duối ngọt và thơm lắm, ăn vào là cứ muốn ăn mãi. Chính vì vị thơm ngọt đã lôi kéo loài kiến đen nhỏ li ti như hạt vừng đến tận hưởng. Chúng rủ nhau chui vào trong vỏ bao của quả hút mật. Chúng tôi không để ý tưởng vội vàng đưa vào miệng, nào ngờ cái môi sưng húp lên.
Hết mùa quả, cây duối trở lại dáng vẻ như xưa. Cành cây không vươn dài nữa mà thay vào đó là những tán rộng tròn như mâm xôi tựa cây cảnh cổ thụ trông xa đẹp lắm.
Thời gian trôi đi và chẳng hiểu sao “cụ duối” quê tôi bị người ta đào rồi lạc vào xứ sở nào không biết. Trái thơm, quả ngọt hồi nào nay chỉ còn trong kỉ niệm xa xôi một thuở.
Cây duối một thời ôm trọn tuổi thơ chúng tôi. Cây duối không còn nữa nhưng dấu tích nơi trồng cây duối mà thế hệ chúng tôi thuở những năm thập niên 60, 70, 80 của thế kỉ trước vẫn khắc ghi. Và, mỗi khi đi ngang qua chỗ trồng cây duối ấy, tôi lại thấy một trời tuổi thơ tràn về tiếc nuối không bao giờ quên.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Với anh, mùa thu Hà Nội chỉ thực sự đến khi có em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

















