Ngôi nhà trong ký ức tuổi thơ tôi
2020-11-15 01:10
Tác giả:
Phùng Văn Định
blogradio.vn - Ngôi nhà hôm nay, bóng dáng ông bà không còn nữa, tôi cứ thương cho nếp nhà cũ thuở ấy. Vách gạch, vách ván, vách đất hoà lẫn nhau trong cuộc sống đời thường bình yên nơi làng quê đã rất xa. Văng vẳng tiếng xưa vọng lại câu thơ của tuổi thơ về cái hồi nhà quyến luyến, bịn rịn.
***
Ngày hôm nay, được trở về trong ngôi nhà khang trang với đầy đủ tiện nghi mà bố tôi đã làm lại, tôi cứ nhớ cái ngôi nhà cũ ngày xưa mộc mạc, gần gũi, thân quen làm sao ấy.
Ngôi nhà mà tôi được sinh ra nhưng phải xa để theo bố mẹ sống nơi phố thị. Nơi ông và bà nội cùng các cô tôi ở tới khi các cô xuất giá theo chồng thì chỉ còn có ông và bà sinh sống và sinh hoạt rồi đến khi hai người về với “miền xa xăm” thì gia đình tôi về ở để hương khói cho ông bà.
Trước đây, nhà có 5 gian nhưng thấp lắm, hai cái buồng hai bên và ba gian nhà giữa. Ngôi nhà hai mái dài theo kiểu nhà nông thôn miền Bắc thời xa xưa của tầng lớp địa chủ phong kiến nhưng cách điệu cho phù hợp với thời hiện tại.
Mái nhà lợp bằng ngói vảy cá trông xa cũng đẹp lắm. Bên ngoài, quét tường vôi trắng làm nổi vẻ đẹp hài hoà thêm phần sang trọng. Mỗi năm Tết đến được quét lại một lần để cho nhà suốt năm lúc nào cũng mới.
Mỗi một gian nhà ngoài đều có một khung cửa lớn ra vào với hai cánh cửa gỗ được sơn son cánh và thiếp vàng từng ô cửa. Sống và sinh hoạt trong căn nhà này bao nhiêu thời gian là bấy nhiêu kỉ niệm đối với anh em chúng tôi.
Mắt xoa cay nhìn lên bàn thờ để tiếc nuối và ước gì ông bà còn sống để tận hưởng những gì đang có hôm nay.
Hôm nay, ngôi nhà xưa không còn nữa nhưng vẫn còn 5 gian xây theo kiểu cách mới thay vào là ngôi nhà lợp ngói công nghệ cao vẫn trên nền đất cũ năm xưa. Vẫn ba gian giữa với diện tích không đổi thay.
Nền nhà đất được lát nền gạch hoa màu trắng làm cho ba gian giữa sáng lên. Gian chính giữa, sát vách tường kê bàn thờ tổ tiên làm bằng gỗ trắc to hơn thuở trước không dùng cái tủ kính cũ nữa. Vẫn bộ trường kỉ của thế kỉ 20 thập niên 80 mua tương đương bảy tạ thóc. Nay, bộ trường cũng đã gần nửa đời người rồi.
Bộ trường kỷ đen bóng theo thời gian còn sót lại và là kỉ vật lâu đời nhất của gia đình. Tất cả các thứ khác, có lẽ đã lạc vào nơi nào rồi chả rõ.
Hai gian nằm kề gian chính giữa thì gian bên trái kê cái giường gần cửa sổ nhìn lên phía Tây. Chiếc giường này, khi trở về từ thành thị, cả gia đình ngủ sao quá đỗi thân thương.
Gian bên phải không giống ngày xưa nữa mà để cho rộng ra có lối đi vào hai cái buồng nằm kề nhau. Chỗ hai cái buồng kề nhau trước là một cái rộng lắm. Phía trong, bà tôi kê cái thùng đóng bằng cây gỗ lim đựng được khoảng hai tạ lúa. Nay cái thùng đó tôi không thấy nữa nghe đâu đã tặng lại cho cô tôi thì phải.
Khi còn bé, mỗi khi tôi cùng ba đứa con của hai cô vào căn buồng đó, chúng tôi sợ lắm vì thời trước chỉ dùng đèn chứ chẳng có ánh điện như bây giờ. Chẳng biết sao mà lại sợ, cứ hễ bà sai vào lấy gì là tim đập loạn xạ.
Còn một gian buồng gần bếp ăn thì có cái cửa đi xuống bếp cho tiện nay cũng đã mất dấu xưa. Tôi đứng hồi lâu nhớ lại cái thuở rất xa bão tố, phong ba về làm sập cái bếp tranh khi gió giật liên hồi.
Bão tan thì cái bếp cũ không còn nữa rồi ông bà tôi dành dụm vốn liếng từ những đồng bạc kiếm được ở cái vườn rau kia mỗi năm làm lại cái bếp con con.
Thời gian lặng lẽ trôi, bốn mùa xoay vần rồi tất cả cảnh vật lùi xa vào quá khứ nhưng in hằn trong kí ức mỗi chúng ta. Mỗi khi tìm kiếm lại một điều gì ta cứ ngỡ như bắt gặp hôm qua. Nhất là với những người xa quê hương, xa người thân, xa mái ấm gia đình như tôi thì khi trở lại mới thấy trân quý biết nhường nào rồi tự nhiên chực trào rơi nước mắt.
Ngôi nhà hôm nay, bóng dáng ông bà không còn nữa, tôi cứ thương cho nếp nhà cũ thuở ấy. Vách gạch, vách ván, vách đất hoà lẫn nhau trong cuộc sống đời thường bình yên nơi làng quê đã rất xa. Văng vẳng tiếng xưa vọng lại câu thơ của tuổi thơ về cái hồi nhà quyến luyến, bịn rịn.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Bất chợt nỗi nhớ xa quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tôi yêu “điên cuồng” một kẻ phản bội
Nhưng cuộc sống không chờ đợi ai, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi. Tôi bắt đầu tìm lại chính mình, học cách mạnh mẽ hơn, tự lo cho bản thân và chiến đấu với bệnh tật một mình.

Vọng tiếng quê!
Nhắc đến quê hương không ai trong mỗi chúng ta không nguôi nhớ thương. Dù đang ở đâu, lúc nào, tiếng quê vọng mãi trong lòng mỗi người, ở mọi lứa tuổi đều có một cảm xúc riêng biệt.

Buông
Em đi rồi mang cả những yêu thương Tôi đã quen nên thấy bình thường lắm Những ngọt ngào, dịu dàng giờ xa vắng Đành bỏ buông cho yên lặng ngủ vùi

10 thói quen tốt để "hút vận may" cho năm mới 2025
Bước vào năm 2025, hãy bắt đầu bằng việc nuôi dưỡng năng lượng tích cực để thu hút may mắn và thành công.

Ngày vắng em
Ngày vắng em buồn lắm có biết không Nắng thu chẳng thì thầm bên khung cửa Nắng bỏ đi nắng cũng không về nữa Nhớ cạn lòng dốc hết những cơn mưa

Sống yêu đời là hạnh phúc của em
Bà hỏi tôi có biết vì sao người ta sinh ra rồi khi người ta già đi người ta sẽ chết không. Tôi lắc đầu thì bà bảo người ta chết đi là để những người còn lại sẽ sống tốt hơn, sẽ sống vui hơn và biết yêu quý trân trọng cuộc sống của mình hơn.

Khi trời ấm áp – tuyết sẽ lại rơi!
Như một thói quen, suốt những năm tháng xa cách, cô ít giao tiếp với người ngoài, chỉ khi về nhà, lúc rảnh rỗi, cô sẽ nhắn tin cho anh, kể những niềm vui, nỗi buồn, hay đơn giản chỉ là những chuyện vụn vặt mà cô cảm thấy thú vị.

Trong nhụy hoa có trái tim nhỏ
Trên cuộc đời này có hàng tỉ lí do khiến ta sụp đổ nhưng điều bóp nghẹt trái tim ta nhất chính là những người ta yêu thương vào một ngày nào đó lặng lẽ rời xa chúng ta.

Tháng 3 hoan hỷ, tháng 4/2025 phát tài, top con giáp tự làm đại gia, giàu sang vô đối trong năm 2025
3 tháng tới những con giáp may mắn này sẽ như chuột sa chĩnh gạo, làm gì cũng thành công, suôn sẻ.

Dừng yêu em lại
Không biết từ bao giờ chỗ ấy trở thành nơi quen thuộc mỗi khi em hay anh gặp chuyện gì buồn phiền. Anh cũng không biết từ khi nào mà anh đã bắt đầu thấy thích em rồi.