Con về thăm quê mẹ yêu thương
2020-08-29 01:16
Tác giả:
Thao Bui
Con về thăm quê mẹ yêu thương
Sau bao năm chân tha phương lữ thứ
Con dốc nhỏ vẫn còn viên sỏi cũ
Những ngày thơ con nhặt bán đồ hàng.
Con lại về khi nắng hạ vừa sang
Rộn tiếng ve giữa mênh mang đồng lúa
Cánh cò bay chao nghiêng như dải lụa
Kéo tuổi thơ ngược về hướng mặt trời.
Con lại về bên cánh võng à ơi
Chiếc giếng khơi cô Tấm và cái Bống
Con diều sáo chập chờn trong giấc mộng
Lũ chuồn chuồn bay rợp cả trời mơ.
Con lại về nơi ký ức tuổi thơ
Bông hoa mua nở tím bờ suối vắng
Câu ca xưa vẫn đâu đây văng vẳng
Bông hoa rừng ai để ý mà mua.
Con lại về nơi một thuở sớm trưa
Mẹ tảo tần nuôi đàn con bé dại
Nhà sàn nhỏ bao mưa dầm nắng dãi
Run rẩy không ngừng trước trận bão đầu tiên.
Con lại về quê mẹ buổi chiều nghiêng
Ngắm hoàng hôn cho ưu phiền tan biến
Bao âu lo sẽ chẳng còn ẩn hiện
Giữa bầu trời quê mẹ mến yêu sao.
Con sẽ về cùng với nỗi ước ao
Bữa cơm chiều ấm vòng tay mẹ nấu
Vò tương bên hiên cũng vừa chớm ngấu
Rau muống ao nhà mẹ luộc rờn xanh.
Con sẽ về với ngõ nhỏ quanh quanh
Chỗ vườn xưa thường chơi chuyền đánh chắt
Những kỷ niệm cả một đời cóp nhặt
Gia tài con mang giữ mãi bên mình.
Con lại về với lời hứa đinh ninh
Sẽ gội đầu bằng mùi hương bồ kết
Mùi hương xưa sao vẫn còn rõ rệt
Chốn thị thành con chỉ dám ước ao.
Con lại về ngắm mẹ thấy nôn nao.
Dáng hao gầy theo những ngày con lớn
Đồi mồi dầy trên bàn tay lợn cợn
Mắt tuy mờ vẫn dõi bóng hình con.
© Thao Bui - blogradio.vn
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.