Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vùng biển quê tôi

2020-10-15 01:05

Tác giả: Phạm Hồng Khánh


blogradio.vn - Chúng tôi được sống, được dạy cho chúng tôi nhiều điều, sự trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay là minh chứng cho một tình yêu với vùng biển quê tôi. Dù bây giờ nơi đây đang dần phát triển, mang dáng dấp của một đô thị phát triển nhưng ở đâu đấy, tôi vẫn thấy một nét đẹp riêng, một nét đặc trưng khó có thể thay đổi được. 

***

Độ vào khoảng 3 giờ sáng như thường lệ, tiếng chuông báo thức lại vang lên “Tích…tích…tích” âm thanh quen thuộc đó làm cho không gian trong căn nhà từ tĩnh mịch dần chuyển sang náo động hẳn lên.

Tất cả mọi thành viên đều choàng tỉnh giấc nhưng rồi lại chìm vào giấc ngủ sau tiếng reo ngân của tiếng chuông nhưng chỉ riêng bố tôi thức dậy để đón chào một ngày mới. 

Bố tôi là một ngư dân làng chài ven biển. Cứ độ vào giờ đó, bố tôi sắp sửa ra khơi đánh cá, với bố đó là công việc, là cuộc sống, là ngôi nhà thứ hai. 

Bố dành tình cảm cho biển nhiều hơn tình yêu chính bản thân mình. Sự mặn nồng của nước đã bám trên thân người gầy gò, một chút da ngăm đen xen lẫn màu đỏ rát ở cổ bởi vì “dầm mưa dãi nắng” nhiều. 

Có lẽ vì cuộc sống mưu sinh hoặc cũng có thể bố muốn giữ làng nghề truyền thống từ đời này sang đời khác mới cố vươn khơi, bám biển lâu như vậy. Thế mà hồi bé tôi ngờ nghệch hỏi mẹ “Sao bố không làm công việc gì nhẹ nhàng, có thể dậy lúc nào thì dậy?”. Mẹ tôi mỉm cười “Vậy thì cố gắng lên học cho giỏi rồi thành đạt kiếm được nhiều tiền thì bố khỏi đi làm”. 

Lớn lên tôi mới hiểu, tôi mới nhận ra được vì sao bố yêu biển hay biển muốn bên cạnh bố đến nhường nào.

danhca

Tôi chưa có dịp ra khơi đánh cá bao giờ nhưng tôi thấu hiểu được, để có được mẻ cá ngon phải bỏ công sức như thế nào. Sự nhọc nhằn, vất vả, mồ hôi ướt sũng cả cơ thể từng phút một là cụm từ để tôi diễn tả được sự khó lường của công việc. 

Mỗi công việc đều có cái khó riêng nhưng với bố đó là sự yêu nghề, kiên trì với biển. Dù có mệt thì với những ngư dân như bố khi trở về phải có được mẻ cá tươi ngon nhất. Đó là thành quả của một ngày làm việc đầy mệt nhọc. Đôi lúc đáp lại sự vất vả đó, biển đã cho ngư dân “lộc trời” như tấn cá ngừ, trăm tạ mực, được dịp bội thu. 

Có lẽ vì vậy, bố nói riêng và người làng chài quê tôi nói chung ai nấy đều cũng tìm được niềm vui trong công việc. Cũng chính nhờ vào đôi bàn tay khéo léo, đặt tâm huyết tình yêu với biển mà có lẽ tôi mới thấy được cá quê tôi ngon đến nhường nào.

Mỗi lần được về quê ăn một miếng cá nướng, chấm với bát nước mắm thì lúc nào cũng hết cơm lúc nào cũng không hay. Miếng thịt cá trắng, dẻo, cộng thêm độ ngậy trong từng thớ thịt hòa quyện độ mặn của nước mắm, tạo nên một bữa ăn khó quên. 

Có lúc câu được nhiều mực, nhiều cua mang về cho anh em chúng tôi thưởng thức. Mực chỉ to độ tầm hai đốt ngón tay nhưng cái bụng thì phình ra bởi quá nhiều xôi, hít lấy một hơi thật dài, nhai từ từ miếng thịt trong miệng, tỏa ra vị ngọt lịm, giòn dai.  

Cua luộc lên chắc nình nịch, gạch cua bám đầy cả vỏ mai, cắn một miếng giòn rụm rồi tan dần trong miệng. Ngồi nhâm nhi thưởng thức, từ chính sức lao động của người làng chài như được chính được ăn “sơn hào hải vị" mà hồi nhỏ thường hay nghe.

Thiên nhiên đã ban tặng cho quê tôi những thứ quà của biển trời, là đặc sản của vùng chài quê tôi. Yêu mến con người nơi đây, vừa chân chất, cần cù chịu khó mà tôi hay gọi đó là “Anh hùng của biển cả”.

hai_san_tuoi_sach

Đôi lúc sự ồn ào, tấp nập giữa chốn phồn hoa đô thị muốn được tìm về sự bình yên, trong lành của biển thả mình vào làn nước trong xanh, thì bao mệt nhọc áp lực được giải tỏa hết. 

Biển quê tôi đẹp lắm. Buổi sáng thức dậy sớm đi trên bãi cát vàng,ngắm chờ ánh bình minh ở phía chân trời đang nhú dần lên, xé tan cả bầu trời tối mở ra một ngày mới tràn đầy ánh sáng và năng lượng. Ngước nhìn lên bầu trời xanh, từng đàn chim vẫn đang bay cao, bay xa mang trên mình nhiều ước mơ hoài bão.

Xa xa phía bên kia, những ngọn núi như những bức tường thành đứng hiên ngang, hùng vĩ. Quả là một bức tranh sống động, phong cảnh thật nên thơ, hữu tình. Chỉ được như vậy thôi, tâm hồi tôi lại được trở về như hồi bé càng thêm yêu đời, chẳng còn chút bận tâm hay nhiều lo toan.

Được về quê là được tiếp thêm nhiều năng lượng, là được ngâm mình rồi thỏa sức vùng vẫy giữa dòng nước trong xanh, lắng nghe tiếng gió thổi, đi vi vu trên con đường làng quen thuộc, lại càng thêm yêu thật nhiều. Quê tôi là vậy, đi đâu xa lại càng muốn về.

Chúng tôi được sống, được dạy cho chúng tôi nhiều điều, sự trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay là minh chứng cho một tình yêu với vùng biển quê tôi. Dù bây giờ nơi đây đang dần phát triển, mang dáng dấp của một đô thị phát triển nhưng ở đâu đấy, tôi vẫn thấy một nét đẹp riêng, một nét đặc trưng khó có thể thay đổi được. 

© PHÁNH_TOVO_PHK  - blogradio.vn

Xem thêm: Không thể bên nhau trọn đời



Phạm Hồng Khánh

Đơn Giản - Tinh tế - Thấu hiểu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top