Vùng biển quê tôi
2020-10-15 01:05
Tác giả:
Phạm Hồng Khánh
blogradio.vn - Chúng tôi được sống, được dạy cho chúng tôi nhiều điều, sự trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay là minh chứng cho một tình yêu với vùng biển quê tôi. Dù bây giờ nơi đây đang dần phát triển, mang dáng dấp của một đô thị phát triển nhưng ở đâu đấy, tôi vẫn thấy một nét đẹp riêng, một nét đặc trưng khó có thể thay đổi được.
***
Độ vào khoảng 3 giờ sáng như thường lệ, tiếng chuông báo thức lại vang lên “Tích…tích…tích” âm thanh quen thuộc đó làm cho không gian trong căn nhà từ tĩnh mịch dần chuyển sang náo động hẳn lên.
Tất cả mọi thành viên đều choàng tỉnh giấc nhưng rồi lại chìm vào giấc ngủ sau tiếng reo ngân của tiếng chuông nhưng chỉ riêng bố tôi thức dậy để đón chào một ngày mới.
Bố tôi là một ngư dân làng chài ven biển. Cứ độ vào giờ đó, bố tôi sắp sửa ra khơi đánh cá, với bố đó là công việc, là cuộc sống, là ngôi nhà thứ hai.
Bố dành tình cảm cho biển nhiều hơn tình yêu chính bản thân mình. Sự mặn nồng của nước đã bám trên thân người gầy gò, một chút da ngăm đen xen lẫn màu đỏ rát ở cổ bởi vì “dầm mưa dãi nắng” nhiều.
Có lẽ vì cuộc sống mưu sinh hoặc cũng có thể bố muốn giữ làng nghề truyền thống từ đời này sang đời khác mới cố vươn khơi, bám biển lâu như vậy. Thế mà hồi bé tôi ngờ nghệch hỏi mẹ “Sao bố không làm công việc gì nhẹ nhàng, có thể dậy lúc nào thì dậy?”. Mẹ tôi mỉm cười “Vậy thì cố gắng lên học cho giỏi rồi thành đạt kiếm được nhiều tiền thì bố khỏi đi làm”.
Lớn lên tôi mới hiểu, tôi mới nhận ra được vì sao bố yêu biển hay biển muốn bên cạnh bố đến nhường nào.
Tôi chưa có dịp ra khơi đánh cá bao giờ nhưng tôi thấu hiểu được, để có được mẻ cá ngon phải bỏ công sức như thế nào. Sự nhọc nhằn, vất vả, mồ hôi ướt sũng cả cơ thể từng phút một là cụm từ để tôi diễn tả được sự khó lường của công việc.
Mỗi công việc đều có cái khó riêng nhưng với bố đó là sự yêu nghề, kiên trì với biển. Dù có mệt thì với những ngư dân như bố khi trở về phải có được mẻ cá tươi ngon nhất. Đó là thành quả của một ngày làm việc đầy mệt nhọc. Đôi lúc đáp lại sự vất vả đó, biển đã cho ngư dân “lộc trời” như tấn cá ngừ, trăm tạ mực, được dịp bội thu.
Có lẽ vì vậy, bố nói riêng và người làng chài quê tôi nói chung ai nấy đều cũng tìm được niềm vui trong công việc. Cũng chính nhờ vào đôi bàn tay khéo léo, đặt tâm huyết tình yêu với biển mà có lẽ tôi mới thấy được cá quê tôi ngon đến nhường nào.
Mỗi lần được về quê ăn một miếng cá nướng, chấm với bát nước mắm thì lúc nào cũng hết cơm lúc nào cũng không hay. Miếng thịt cá trắng, dẻo, cộng thêm độ ngậy trong từng thớ thịt hòa quyện độ mặn của nước mắm, tạo nên một bữa ăn khó quên.
Có lúc câu được nhiều mực, nhiều cua mang về cho anh em chúng tôi thưởng thức. Mực chỉ to độ tầm hai đốt ngón tay nhưng cái bụng thì phình ra bởi quá nhiều xôi, hít lấy một hơi thật dài, nhai từ từ miếng thịt trong miệng, tỏa ra vị ngọt lịm, giòn dai.
Cua luộc lên chắc nình nịch, gạch cua bám đầy cả vỏ mai, cắn một miếng giòn rụm rồi tan dần trong miệng. Ngồi nhâm nhi thưởng thức, từ chính sức lao động của người làng chài như được chính được ăn “sơn hào hải vị" mà hồi nhỏ thường hay nghe.
Thiên nhiên đã ban tặng cho quê tôi những thứ quà của biển trời, là đặc sản của vùng chài quê tôi. Yêu mến con người nơi đây, vừa chân chất, cần cù chịu khó mà tôi hay gọi đó là “Anh hùng của biển cả”.
Đôi lúc sự ồn ào, tấp nập giữa chốn phồn hoa đô thị muốn được tìm về sự bình yên, trong lành của biển thả mình vào làn nước trong xanh, thì bao mệt nhọc áp lực được giải tỏa hết.
Biển quê tôi đẹp lắm. Buổi sáng thức dậy sớm đi trên bãi cát vàng,ngắm chờ ánh bình minh ở phía chân trời đang nhú dần lên, xé tan cả bầu trời tối mở ra một ngày mới tràn đầy ánh sáng và năng lượng. Ngước nhìn lên bầu trời xanh, từng đàn chim vẫn đang bay cao, bay xa mang trên mình nhiều ước mơ hoài bão.
Xa xa phía bên kia, những ngọn núi như những bức tường thành đứng hiên ngang, hùng vĩ. Quả là một bức tranh sống động, phong cảnh thật nên thơ, hữu tình. Chỉ được như vậy thôi, tâm hồi tôi lại được trở về như hồi bé càng thêm yêu đời, chẳng còn chút bận tâm hay nhiều lo toan.
Được về quê là được tiếp thêm nhiều năng lượng, là được ngâm mình rồi thỏa sức vùng vẫy giữa dòng nước trong xanh, lắng nghe tiếng gió thổi, đi vi vu trên con đường làng quen thuộc, lại càng thêm yêu thật nhiều. Quê tôi là vậy, đi đâu xa lại càng muốn về.
Chúng tôi được sống, được dạy cho chúng tôi nhiều điều, sự trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay là minh chứng cho một tình yêu với vùng biển quê tôi. Dù bây giờ nơi đây đang dần phát triển, mang dáng dấp của một đô thị phát triển nhưng ở đâu đấy, tôi vẫn thấy một nét đẹp riêng, một nét đặc trưng khó có thể thay đổi được.
© PHÁNH_TOVO_PHK - blogradio.vn
Xem thêm: Không thể bên nhau trọn đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.