Phát thanh xúc cảm của bạn !

'Bò bía đây' - tiếng rao của một thời

2020-10-14 01:20

Tác giả: Phạm Hồng Khánh


blogradio.vn - Chiếc xe rời đi một xa hơn nhưng thoang thoảng đâu đây tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm, còn một chút vị ngọt đọng lại trong miệng. Hình dáng gầy gò ngày càng khuất, càng mờ dần. Tiếng rao “Bánh bía đây, bánh bía đây” vẫn còn vang vọng bên tai.

***

Tiếng rao “Bò bía đây, bò bía đây, bò bía đây”, vừa dứt lời.

Thì bóng dáng của ông cụ xuất hiện ngay đầu ngõ chợ, tiếng rao thân quen đến lạ thường. Tôi yêu tiếng rao mãnh liệt, gợi một chút thân thương, ấm áp giữa tiết trời hơi se lạnh.

Tôi yêu những con người làm nên thứ quà mộc mạc, giản dị đến nhường nào. Dưới đôi bàn tay khéo léo của người làm bánh, tôi hay gọi đó là những “nghệ nhân” thực thụ đặt cả tâm huyết của mình để làm nên vị ngon của nó.

Đôi lúc tôi tự hỏi chính bản thân rằng “Có phải vì bánh ngon hay là chỉ muốn đứng xem bò bía được làm ngon như thế nào?”. Để rồi khi tôi được thưởng thức, thì mới nhận ra được đó là phép màu của các “nghệ nhân” ban tặng.

Điều kì diệu, tạo nên sự khác biệt không phải vì nhân bánh mà là vì cảm xúc của người thưởng thức nó ra sao? Vị ngọt của bánh, hòa quyện vào chính cảm xúc thăng hoa nhất thời của bạn, đơn giản tạo ra sự lạ thường. Bởi vậy, chợt nghe tiếng rao ở phía đằng xa cũng làm tôi nao lòng, hồi hộp, mong chờ ông đến thật gần. 

Tôi mua cho ông ba đến năm cái bánh, hỏi thăm ông sức khỏe, hỏi ông “Có vất vả lắm không ông”? Để hiểu về ông hơn, hiểu vì sao bánh lại ngon. Mỗi lần nhìn thấy ông cười, một nụ cười hiền hậu, cảm xúc lúc đấy cũng được giải tỏa bấy nhiêu. Ánh mắt ông toát lên sự hy vọng, chờ đợi vị khách đặc biệt hôm nay ăn có ngon như lần trước hay không?

“Dù hôm nay bánh hơi ngọt, nhiều mè, mạch nha, có thêm nhiều dừa hơn. Nhưng con biết không phải vì ông làm không ngon mà đơn giản vì ông muốn cho con thật nhiều”.

Ông bảo với tôi rằng “Ông xem tôi như đứa cháu của ông”. Dù tôi biết, ông đã xa quê lâu lắm rồi, xa nơi chôn rau cắt rốn của mình vì cuộc sống mưu sinh thường ngày. 

bobia-6

Sự vất vả, khó nhọc, thân hình gầy gò nhưng vẫn toát lên vẻ điềm đạm phúc hậu lại càng khiến tôi thương người làm nên “đứa con” thương hiệu của mình, càng yêu cái vị ngọt của bánh hơn. 

Ngọt ở sự tình thương, đồng cảm, ngọt ở sự thấu hiểu của một con người, đã lặn lội quanh Hà Nội suốt 10 năm nay. Ông đã đưa vị ngọt lên khắp phố phường, nẻo đường khuất ngõ. Từ đứa bé bán vé số hay đơn giản là những người bán hàng rong bằng món quà tinh túy nhất từ vẻ đẹp của ông “bánh bía”. 

“Hạnh phúc nhất của ông là gì hả ông?”. “Là làm cho người khác thấy vui,làm cho mọi người thưởng thức cái vị ngon của bánh là được rồi”. Ông nhẹ nhàng bảo vậy.

Lòng tôi lại đau thắt lại, tự dằn vặt chính mình “Ông mong muốn nhiều người hạnh phúc, vậy có ai làm cho ông hạnh phúc, cho ông niềm vui không nhỉ?”. Có lẽ câu hỏi đó, tôi sẽ thay ông trả lời, cho ông hiểu rằng “Bánh của ông lúc nào cũng ngon”.

Tôi biết ông đã phải trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, buồn có, vui có và còn có cả những nỗi lo toan. Ông lo cho ngôi nhà bé nhỏ của mình, lo cho những người thân yêu nhất trong cuộc đời của ông. 

Có lần ông kể tôi nghe với giọng đầy hào hứng, phấn khởi “Nhớ lại lúc ông còn ở quê, cứ đến tầm chiều ông cùng các cháu đi mò cua bắt ốc chân tay lấm lem bùn đất thế mà tối về, có một bữa ăn hoành tráng thịnh soạn”.

bo-bia-ngot

Tôi nhìn vào đôi mắt, lắng nghe ông kể chuyện mà hai hàng mi ướt lúc nào không hay, phải kìm nén giọt nước mắt vào trong lòng. Cũng bởi vì “Ông đang nhớ các cháu, đã quá lâu ông chưa trở về quê”, dù ông không nói ra nhưng ẩn sâu trong ấy là tiếng thở dài nuối tiếc, mong ngóng trở về đoàn tụ cùng với gia đình nhỏ của mình.

Tôi chợt ôm ông vào lòng, một phần vì thương ông, một phần để ông có thể cảm nhận được rằng các cháu vẫn luôn bên cạnh, hiện hữu và đồng hành với ông mỗi ngày. Dù ở phương xa các cháu vẫn luôn mong ngóng ông trở về. Có thể hành động đó, không giúp ông được nhiều nhưng chí ít giúp ông vơi đi nỗi buồn, nỗi nhớ quê, ở nơi đất khách quê người ông vẫn được chở che, được khách hàng quý mến, ủng hộ.

Chỉ là một chiếc xe đạp cũ, có nhiều vết hoen rỉ dần theo năm tháng, thế nhưng người đàn ông đầy mộc mạc, giản dị ấy đang chở cả một tinh hoa ẩm thực Việt Nam. 

Cho dù xã hội ngày càng phát triển, nhiều món ăn phong phú, đa dạng hơn, thì món “Bánh bía” vẫn luôn hiện diện trong tiềm thức, kí ức của mỗi người khi ăn. 

Sự ngon ngọt từ bánh, sự khéo léo, tinh tế từ đôi bàn tay nghệ thuật đã làm cho chiếc bánh trở thành một phần hồn cốt khi nhắc đến Việt Nam. Chính những người như ông, đã giữ lại một nét tinh túy của nền ẩm thực Việt Nam.

bobia-1

Giá trị của “Bánh bía” sẽ còn vang mãi không chỉ ở nước ta, mà sẽ còn để lại dư âm từ khách thập phương khi được thưởng thức món bánh “lạ” thường này. Cảm ơn ông thật nhiều.

Chiếc xe rời đi một xa hơn nhưng thoang thoảng đâu đây tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm, còn một chút vị ngọt đọng lại trong miệng. Hình dáng gầy gò ngày càng khuất, càng mờ dần. Tiếng rao “Bánh bía đây, bánh bía đây” vẫn còn vang vọng bên tai.

© PHÁNH_TOVO_PHK - blogradio.vn

Xem thêm: Với anh, mùa thu Hà Nội chỉ thực sự đến khi có em

Phạm Hồng Khánh

Đơn Giản - Tinh tế - Thấu hiểu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

back to top