Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiếng rao trong con hẻm nhỏ ngày mùng một tết

2013-02-10 10:31

Tác giả:


Cách đây gần 2 năm, lần đầu tiên, tôi được ăn một cái Tết giữa Sài Gòn. Thành phố những ngày cuối năm, khi tôi lần đầu tiên đặt chân đến, người thưa thớt hẳn đi. Những dòng người vội vã đổ ra ngoại thành để về quê sum họp cùng gia đình. Còn lại giữa khoảng trống mênh mông, tôi cứ bị xoáy vào những câu nói của người thân và bạn bè, rằng sao Tết người ta tìm đường về quê, về với ông bà cha mẹ còn tôi lại muốn tha hương...Lòng tự dưng đã thấy bùi ngùi...

Sáng mùng Một, tôi dậy rất sớm. Nói đúng ra là cả đêm không ngủ được. Ngôi nhà lạ một phần, một phần lòng tôi cảm thấy nôn nao rất khó tả. Rồi, khi ánh nắng đầu tiên của một năm mới chưa chạm vào con hẻm nơi tôi đang tá túc thì một tiếng rao văng vẳng vang lên. Tiếng rao đặc sệt giọng Quảng Nam: "Ai...Bánh mỳ...Bánh bao...hông...". Tôi đang ngồi trên căn gác nhỏ, chợt bật người đứng dậy, nhoài tay mở cửa sổ. Qua những song cửa hẹp, lại phải lách tầm mắt qua những dây diện bám chằng chịt lấy nhau. Cái lạnh ngoài đường cùng những mùi vị phố phường tràn vào căn gác. Dưới kia, một người phụ nữ trạc chừng gần 30 tuổi, một tay bưng thúng, một tay xách giỏ, đi lững thững trong con hẽm, cất giọng mời khách mua. Trên đầu chị, cái nón lá đã cũ, đổi màu sang xám tro theo tháng ngày chứ không còn trắng nữa. Bộ quần áo chị mặc tuy không nhàu nát, chắp vá nhưng so với ngày Tết ở đây thì dường như là "giản dị" quá. Nhưng chị hết đi ra rồi lại đi vào, cả con hẻm cũng không ai lên tiếng. Lúc ấy chừng độ hơn 5 giờ rưỡi sáng mà thôi.

tiếng rao trong con hẻm nhỏ
Nhìn chị đồng hương thất thểu đi trong con hẻm mà lòng thấy thương hơn những người dân lao động quê mình. Biết rằng giờ đó, chả mấy người ở thành phố này đã dậy, đã ra đường, huống gì bảo họ mua một chút đồ ăn nhẹ như bánh mỳ, bánh bao. Người chủ nhà tôi tá túc sau đó bảo rằng dân ở đây thanh niên thì đi chơi Giao thừa đến sáng mùng Một Tết mới về nên dậy muộn. Còn người trung niên và người già thì càng không muốn ra đường sớm. Vậy người phụ nữ kia trông đợi điều chi? Phải chăng, chị cũng đang mong mỏi về quê nhà, tranh thủ bán sớm, hết sớm, kiếm thêm ít tiền để về quê thăm chồng, thăm con, thăm cha, thăm mẹ. Rất nhiều người Quảng ở Sài Gòn cuối năm thường kẹt lại vì không đủ tiền về xe. Mưu sinh cả một năm trời mà đồng tiền dành dụm vẫn không đủ để mang thân mình trở về quê hương. Và họ đành ở lại, hẹn Tết năm sau, hoặc kiếm việc làm thêm ngày Tết để kiếm tiền rồi sau 3 ngày Tết sẽ về, lúc giá xe, giá tàu về miền Trung đã rẻ hơn rất nhiều...

Cũng có lẽ chị có 1 gia đình nho nhỏ ở thành phố này, trong một phòng trọ tồi tàn nào đó ở một khu ổ chuột dành cho người làm thuê, thu nhập thấp. Và, ngày đầu năm, giữa giấc ngủ còn say của phố phường, cả hai vợ chồng chia nhau ra mưu sinh để kiếm sống. Thường ngày đầu năm bán được giá hơn, bởi ít ai mở miệng trả giá nhiều, cho dù món ăn, món hàng có đắt hơn chút ít. Tôi nghĩ đến cảnh 2 vợ chồng lang thang qua từng con hẻm Sài Gòn, bán từng ổ bánh mỳ, từng cái bánh bao. Tội hơn, nơi căn phòng trọ, có thêm 1 đứa con nhỏ đang chờ ba mẹ về. Tết của họ là sự chia rời nhau ngay trên mảnh đất mà họ đang cư ngụ...

Ngay lúc đó, lòng tôi lại miên man nhớ về quê nhà, về ba mẹ, về những người dân quê tôi, về những cái Tết chỉ có nửa ngày mùng Một mà thôi. Tôi vẫn tưởng mẹ ba mình đã khổ nhất, Tết chỉ có chưa đến nửa ngày ngơi nghỉ. Nhưng chị bán bánh dạo giữa Sài Gòn đã làm tôi nhận ra nhiều phận người còn khổ hơn. Có lẽ chị và những người như chị chưa hề biết đến 1 giây phút gọi là Tết hay 1 khái niệm tương tự như thế. Lúc mọi người đang sum vầy bên nhau, đi chúc tụng nhau để mừng mùa xuân mới thì họ phải lận đận mưu sinh để có thêm ít đồng trang trải cho cuộc sống của mình. Chắc rằng với sự mua như tôi nhìn thấy thì chị không bán được bao nhiêu đồng đâu, nhưng mà vẫn đi, qua từng dãy nhà, từng con hẻm với một niềm tin dẫu rất mong manh...Lúc ấy, tôi cũng muốn chạy ngay xuống, mua giúp một cái gì đó để đỡ chị một ít. Nhưng ở dưới nhà, gia đình mà tôi tá túc vẫn chưa ai ngủ dậy. Mình là khách, chẳng lẽ không nể nang gì chủ thì thấy cũng kỳ kỳ. Thôi đành đứng trên căn gác, mở cửa sổ ra mà nhìn vậy!

Phía ngoài căn gác, trời đã sáng dần. Những hoạt động thường ngày lại diễn ra, dẫu không đầy đủ. Người và xe cộ đã tràn ra con hẻm. Những bộ quần áo lòe loẹt, sang trọng trộn vào nhau, nối đuôi nhau diễu ra đường lớn. Tiếng xe cộ lớn dần. Tôi lắng tai thật lâu vẫn không thể nghe thấy tiếng rao của chị đồng hương đâu nữa. Chắc là chị đã đi khá xa rồi...


Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận - phản hồi cuối bài viết!



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

Cho đi yêu thương là một lựa chọn

Cho đi yêu thương là một lựa chọn

Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.

Mùa thu tôi thấy nàng

Mùa thu tôi thấy nàng

Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.

Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!

Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!

Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.

back to top