Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiếng rao trong con hẻm nhỏ ngày mùng một tết

2013-02-10 10:31

Tác giả:


Cách đây gần 2 năm, lần đầu tiên, tôi được ăn một cái Tết giữa Sài Gòn. Thành phố những ngày cuối năm, khi tôi lần đầu tiên đặt chân đến, người thưa thớt hẳn đi. Những dòng người vội vã đổ ra ngoại thành để về quê sum họp cùng gia đình. Còn lại giữa khoảng trống mênh mông, tôi cứ bị xoáy vào những câu nói của người thân và bạn bè, rằng sao Tết người ta tìm đường về quê, về với ông bà cha mẹ còn tôi lại muốn tha hương...Lòng tự dưng đã thấy bùi ngùi...

Sáng mùng Một, tôi dậy rất sớm. Nói đúng ra là cả đêm không ngủ được. Ngôi nhà lạ một phần, một phần lòng tôi cảm thấy nôn nao rất khó tả. Rồi, khi ánh nắng đầu tiên của một năm mới chưa chạm vào con hẻm nơi tôi đang tá túc thì một tiếng rao văng vẳng vang lên. Tiếng rao đặc sệt giọng Quảng Nam: "Ai...Bánh mỳ...Bánh bao...hông...". Tôi đang ngồi trên căn gác nhỏ, chợt bật người đứng dậy, nhoài tay mở cửa sổ. Qua những song cửa hẹp, lại phải lách tầm mắt qua những dây diện bám chằng chịt lấy nhau. Cái lạnh ngoài đường cùng những mùi vị phố phường tràn vào căn gác. Dưới kia, một người phụ nữ trạc chừng gần 30 tuổi, một tay bưng thúng, một tay xách giỏ, đi lững thững trong con hẽm, cất giọng mời khách mua. Trên đầu chị, cái nón lá đã cũ, đổi màu sang xám tro theo tháng ngày chứ không còn trắng nữa. Bộ quần áo chị mặc tuy không nhàu nát, chắp vá nhưng so với ngày Tết ở đây thì dường như là "giản dị" quá. Nhưng chị hết đi ra rồi lại đi vào, cả con hẻm cũng không ai lên tiếng. Lúc ấy chừng độ hơn 5 giờ rưỡi sáng mà thôi.

tiếng rao trong con hẻm nhỏ
Nhìn chị đồng hương thất thểu đi trong con hẻm mà lòng thấy thương hơn những người dân lao động quê mình. Biết rằng giờ đó, chả mấy người ở thành phố này đã dậy, đã ra đường, huống gì bảo họ mua một chút đồ ăn nhẹ như bánh mỳ, bánh bao. Người chủ nhà tôi tá túc sau đó bảo rằng dân ở đây thanh niên thì đi chơi Giao thừa đến sáng mùng Một Tết mới về nên dậy muộn. Còn người trung niên và người già thì càng không muốn ra đường sớm. Vậy người phụ nữ kia trông đợi điều chi? Phải chăng, chị cũng đang mong mỏi về quê nhà, tranh thủ bán sớm, hết sớm, kiếm thêm ít tiền để về quê thăm chồng, thăm con, thăm cha, thăm mẹ. Rất nhiều người Quảng ở Sài Gòn cuối năm thường kẹt lại vì không đủ tiền về xe. Mưu sinh cả một năm trời mà đồng tiền dành dụm vẫn không đủ để mang thân mình trở về quê hương. Và họ đành ở lại, hẹn Tết năm sau, hoặc kiếm việc làm thêm ngày Tết để kiếm tiền rồi sau 3 ngày Tết sẽ về, lúc giá xe, giá tàu về miền Trung đã rẻ hơn rất nhiều...

Cũng có lẽ chị có 1 gia đình nho nhỏ ở thành phố này, trong một phòng trọ tồi tàn nào đó ở một khu ổ chuột dành cho người làm thuê, thu nhập thấp. Và, ngày đầu năm, giữa giấc ngủ còn say của phố phường, cả hai vợ chồng chia nhau ra mưu sinh để kiếm sống. Thường ngày đầu năm bán được giá hơn, bởi ít ai mở miệng trả giá nhiều, cho dù món ăn, món hàng có đắt hơn chút ít. Tôi nghĩ đến cảnh 2 vợ chồng lang thang qua từng con hẻm Sài Gòn, bán từng ổ bánh mỳ, từng cái bánh bao. Tội hơn, nơi căn phòng trọ, có thêm 1 đứa con nhỏ đang chờ ba mẹ về. Tết của họ là sự chia rời nhau ngay trên mảnh đất mà họ đang cư ngụ...

Ngay lúc đó, lòng tôi lại miên man nhớ về quê nhà, về ba mẹ, về những người dân quê tôi, về những cái Tết chỉ có nửa ngày mùng Một mà thôi. Tôi vẫn tưởng mẹ ba mình đã khổ nhất, Tết chỉ có chưa đến nửa ngày ngơi nghỉ. Nhưng chị bán bánh dạo giữa Sài Gòn đã làm tôi nhận ra nhiều phận người còn khổ hơn. Có lẽ chị và những người như chị chưa hề biết đến 1 giây phút gọi là Tết hay 1 khái niệm tương tự như thế. Lúc mọi người đang sum vầy bên nhau, đi chúc tụng nhau để mừng mùa xuân mới thì họ phải lận đận mưu sinh để có thêm ít đồng trang trải cho cuộc sống của mình. Chắc rằng với sự mua như tôi nhìn thấy thì chị không bán được bao nhiêu đồng đâu, nhưng mà vẫn đi, qua từng dãy nhà, từng con hẻm với một niềm tin dẫu rất mong manh...Lúc ấy, tôi cũng muốn chạy ngay xuống, mua giúp một cái gì đó để đỡ chị một ít. Nhưng ở dưới nhà, gia đình mà tôi tá túc vẫn chưa ai ngủ dậy. Mình là khách, chẳng lẽ không nể nang gì chủ thì thấy cũng kỳ kỳ. Thôi đành đứng trên căn gác, mở cửa sổ ra mà nhìn vậy!

Phía ngoài căn gác, trời đã sáng dần. Những hoạt động thường ngày lại diễn ra, dẫu không đầy đủ. Người và xe cộ đã tràn ra con hẻm. Những bộ quần áo lòe loẹt, sang trọng trộn vào nhau, nối đuôi nhau diễu ra đường lớn. Tiếng xe cộ lớn dần. Tôi lắng tai thật lâu vẫn không thể nghe thấy tiếng rao của chị đồng hương đâu nữa. Chắc là chị đã đi khá xa rồi...


Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận - phản hồi cuối bài viết!



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo

Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo

Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.

Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu

Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu

Lần đầu tiên, Mai thấy lòng trùng xuống. Hóa ra, đằng sau những lời nhắc nhở kia là sự quan tâm. Tối hôm đó, bà Lan rót cho Mai một chén trà, ngồi thủ thỉ: “Con biết không, thời mẹ mới lấy chồng, mẹ cũng chẳng hợp với bà nội của Hùng đâu. Nhưng dần dần, nhờ bà dạy mà mẹ mới biết cách cư xử, mới có thể đi dạy học mà vẫn giữ được gia đình êm ấm.”

Ba mẹ ơi

Ba mẹ ơi

Trân thấy bây giờ trẻ con hay là các con đang cấp hai cấp ba đều thông minh và các con luôn có những chính kiến riêng, rất đáng để ba mẹ để những người lớn chúng ta suy ngẫm. Mà đa số gần như các bậc ba mẹ đều áp suy nghĩ và ý muốn của mình vào con, nhiều ba nhiều mẹ còn mặc nhiên quyết định hết tất cả mọi việc liên quan đến con mà không thử nghe xem con muốn gì, con vui con buồn ra sao.

Trăng chê tiền

Trăng chê tiền

Đồng tiền sao dơ bẩn Sai khiến biển thế nhân Biển xanh buồn vô tận Sao trắng chuộng thanh bần

Đã từng yêu thế mà

Đã từng yêu thế mà

Giờ thì anh đang rất hạnh phúc với người con gái khác. Em nhận ra cô ấy yêu anh nhiều lắm và luôn để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của anh. Và quan trọng cô ấy luôn tin tưởng tuyệt đối ở anh. Những điều mà em chưa từng bao giờ làm được với anh.

Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm

Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm

Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.

Nếu bạn thấy cuộc sống mệt mỏi, hãy làm ngày 10 điều này

Nếu bạn thấy cuộc sống mệt mỏi, hãy làm ngày 10 điều này

Bạn có đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống không? Những guồng quay lặp lại có thể trở nên rất mệt mỏi, nhất là khi bạn không thấy mình tiến bộ. Bạn nhìn xung quanh và tự hỏi: "Cuộc đời chỉ có thế thôi sao?". Những cảm giác này có quen thuộc không? Làm thế nào để lấy lại niềm vui sống?

Sau những cánh cửa đóng kín - Nơi bí mật, tội ác và đam mê dần hé lộ (Shannon McKenna)

Sau những cánh cửa đóng kín - Nơi bí mật, tội ác và đam mê dần hé lộ (Shannon McKenna)

Đằng sau những ân oán, nhục dục, tội lỗi, “Sau những cánh cửa đóng kín” còn xoay quay vấn đề về sự tác động của môi trường, gia đình đến người trẻ, về tình cảm giữa cha mẹ với con cái, giữa họ hàng trong gia tộc, giữa tình anh em với nhau hay cả mối quan hệ của những người không cùng huyết thống nhưng vô cùng sâu sắc.

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”

Ngày Vy khoác lên mình chiếc váy cưới trắng, cô đã tin rằng mình là người may mắn nhất thế gian. Hải nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tự hào. Bạn bè, người thân đều ngưỡng mộ: “Tình yêu thanh xuân của tụi nó thật đẹp, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.”

Những đóa hoa bay

Những đóa hoa bay

Những bông hoa đủ màu sắc nhẹ nhàng thanh thoát, mà tôi cứ hết cầm bông này lại cầm bông kia, không thể biết được bông nào đẹp hơn, rồi tha hồ ngắm những bức tranh nữa.

back to top