Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một tấm vé khứ hồi về ấu thơ mang tên 'bánh Tò Te'

2020-09-24 01:25

Tác giả: Hồng Hải


Blogradio.vn - Tôi chỉ nhớ được những cái đơn giản như là Tết Trung Thu sẽ được ăn bánh nướng bánh dẻo, Tết Nguyên Đán được ăn bánh chưng, Tết Hàn thực được ăn bánh trôi, Tết Đoan Ngọ - mẹ sẽ làm bánh Tò Te.

***

Chợt một ngày ký ức ùa về, giống như cánh diều gặp gió bay cao bay cao bay cao hơn nữa...

Tháng sáu khi mùa sen về, trên từng con phố Hà Nội, đâu đâu cũng bắt gặp từng bó sen hồng, sen trắng xếp chồng cao chồng thấp phía sau xe thồ, tôi tà tà phóng xe máy phía sau một bác chở sen vào nội thành bán. Ngày hôm qua khi mẹ gọi điện, tôi mới chợt nhận ra, mình đã để quên ở đâu đó hai từ “sống chậm”.

Cơn mưa mùa hè ập xuống, rào rào trên những mái tôn xanh xanh đỏ đỏ… Trong giấc ngủ mơ hồ, dường như có thứ gì đó thanh thanh mát mát khẽ khàng chạm lên cổ, tôi mơ thấy ngôi nhà và tôi chính là cô Tấm trong câu chuyện cổ tích Tấm Cám mà bà ngoại tôi kể hôm xưa… mẹ Tấm đang gõ gõ sống dao lên gốc cây thị và nói “sang năm mà không nhiều quả thì sẽ chặt mày đi thôi!”.

Cô Tấm nghe mẹ nói vậy vừa khóc bù lu bù loa vừa luôn miệng nói: “Mẹ không được chặt cái cây! Mẹ không được chặt cái cây!”

Tôi giật mình tỉnh dậy, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, qua tấm vải màn phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ tôi thấy mẹ đang ngồi gõ sống dao lên gốc cây roi, hóa ra hôm nay là mùng 5 tháng 5, tết Đoan ngọ, mẹ đang “làm phép dọa cây”. Theo quan niệm dân gian quê tôi, vào ngày tết Đoan Ngọ, bà hoặc mẹ thường dậy sớm để sắp bánh tò te cúng tổ tiên, sau đó sẽ đến từng giường để quyệt chút vôi lên cổ người trong nhà, gọi là làm phép tiêu trừ sâu bọ cho người thân, rồi ra vườn chọn một gốc cây to nhất trong vườn “làm phép dọa cây” với mong muốn đến mùa, cây cối trong vườn nhà sẽ  sai hoa nhiều trái. Tôi bất giác đưa một ngón tay lên dờ trên cổ, đúng chỗ được quyết vôi, lớp vôi mỏng đã khô từ lúc nào. Mẹ cũng vừa vào tới, đưa cho tôi chiếc bánh Tò Te và nói:

- Con ăn bánh này! Nếu hôm nay trời mưa chứng tỏ sâu bọ đã bị tiêu diệt!

- Thế nếu trời không mưa thì sao ạ? – Tôi hỏi ngược lại.

- Chắc chắn trời sẽ mưa, năm nào trời chẳng mưa vào ngày này, con cứ đợi từ giờ đến tối mà xem.

Tôi không tin lắm, có lẽ năm ngoái trời mưa vào ngày này thật, nhưng những năm trước đó thì sao!? Mẹ không thể nhớ hết được nhiều năm như vậy. Vì chỉ mới có từ năm ngoái đến năm nay thôi mà tôi cũng đang hoang mang với câu hỏi – Năm ngoái có mưa không nhỉ? Sao mình chẳng nhớ gì?

Và suốt những năm kế tiếp tôi cũng chưa bao giờ nhớ được là vào ngày Tết Đoan Ngọ trời có mưa hay không! Tôi chỉ nhớ được những cái đơn giản như là Tết Trung Thu sẽ được ăn bánh nướng bánh dẻo, Tết Nguyên Đán được ăn bánh chưng, Tết Hàn thực được ăn bánh trôi, Tết Đoan Ngọ - mẹ sẽ làm bánh Tò Te.

Bánh được gói bằng lá cây Mai (thuộc họ nhà tre trúc) theo hình chiếc kèn, khi thổi phát ra âm thanh “tò te... tò te…” nên có lẽ cái tên bánh Tò Te xuất phát từ đây. Nguyên liệu làm bánh gồm đỗ đen và gạo nếp. Gạo nếp phải là loại đều hạt, đỗ đen phải được ngâm qua một đêm cho mềm, rồi trộn đều với muối hạt cho đậm đà. Sau đó đem tất cả nguyên liệu gói trong lá Mai theo hình cái phễu, dùng lạt giang buộc chặt lại. Bánh luộc khoảng bốn tiếng đến khi tỏa mùi thơm ngào ngạt là chín. Ở các vùng quê khác thì tôi không biết, nhưng ở quê tôi bánh Tò Te thường được làm và ăn vào dịp Tết Đoan Ngọ với quan niệm dân gian ăn cho mát, và bị đỡ rôm sảy.

Ngày hôm qua khi mẹ gọi điện bảo gửi bánh Tò Te, tôi mới giật mình tự thoại:

- Ngày mai là Tết Đoan Ngọ ư!?

Người ta thường nói Thời Gian là kẻ vô tâm, nhưng tại sao không tự hỏi ngược lại biết đâu Thời Gian lại đang nói Con Người mới chính là những kẻ vô tâm nhất. Ấu thơ vội qua thanh xuân vội tới, khi đã bước qua tuổi trưởng thành vẫn vô tâm như vậy, phải chẳng nó thuộc về bản tính rồi ư! Thế nên không thể nhớ nổi đã bao mùa mẹ gửi bánh Tò Te, cây roi già ngoài vườn kia đã mấy độ được mẹ “làm phép” nên luôn sai hoa trĩu quả.

Rất rất lâu rồi chẳng được mẹ “làm phép” quệt vôi trừ sâu bọ, rồi một ngày Lọ Vôi nằm sâu trong xó cửa hiểu chuyện, giận hờn cái kẻ xa xứ vô tâm, nó chẳng nói chẳng rằng âm thầm đổ trắng lên cả miền ký ức, khiến tôi chẳng bao giờ nhớ được Tết Đoan Ngọ trời có mưa hay không nữa?!

Tôi hỏi thăm mẹ về Lọ Vôi, Mẹ bảo Lọ Vôi tủi thân nên nó tự niêm phong hóa đá, bà không têm được trầu, tôi chợt khóc vu vơ…

Mặc kệ Thời Gian và Con Người vô tâm, mẹ vẫn làm bánh Tò Te vào ngày Tết Đoan Ngọ, lại gửi xuống cho tôi một vé tàu khứ hồi trở về miền ký ức, nơi của ấu thơ đội nón lá cọ theo chân cha đi vặt lá Mai bên đồi, tối nghe tiếng mẹ xóc gạo gói bánh, mùi lá Mai thoang thoảng trong gió hè.

Một tấm vé khứ hồi… tôi nhìn thấy chị em tôi cùng lũ trẻ cầm chiếc bánh Tò Te nói cười toe toét, rồi đưa lên miệng bắt chước theo động tác của người thổi kèn, chiếc bánh im thin thít không phát ra bất cứ tiếng kêu nào, cho nên chúng tôi phải tự kêu “te tò te… te tò te”, kêu như vậy được một lúc thì thèm quá bóc vội cái bánh ra ăn, có đứa ăn nhanh quá để dính tèm lem hạt nếp, hạt đậu lên môi lên má trông chẳng khác nào chú hề trong ghánh xiếc vô danh.

Tôi biết nếu không có tôi, mẹ sẽ thêm nước vào lọ vôi cho bà, không có tôi mẹ sẽ cùng bố lên đồi hái lá Mai, và chỉ có bố nghe tiếng mẹ xóc gạo gói bánh bên hiên nhà…

Những chiếc bánh Tò Te đội nón lá cọ chạy lên đồi gọi mẹ, nắng lung linh đổ đầy trên khắp sân ga, rực rỡ một vùng trời ký ức… Cảm ơn mẹ đã giữ ấu thơ cho con suốt chiều dài nỗi nhớ… Cảm ơn mẹ đã gửi cho con một tấm vé khứ hồi để trở về miền ký ức tươi đẹp trong cuộc sống biết bao bon chen bộn bề này.

© Hồng Hải - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Bỏ lại những bộn bề để trở về với mẹ | Family Radio

Hồng Hải

Cầu mong cho thế giới luôn hòa bình, người người ai cũng được ăn no mặc ấm, ai ai cũng có nơi để trú ngụ, để gió mùa đông không nghe tiếng rên rét buốt dưới những gầm cầu, để nắng mùa hè bớt như thiêu như đốt, để trẻ em được như bao trẻ em cùng trang lứa với mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top