Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con người ai chẳng muốn trở về nơi gần gũi nhất và đó là quê hương

2020-09-19 01:20

Tác giả: HOÀI NHI


blogradio.vn - Mảnh đất này là nơi hắn sẽ thương nhớ rất nhiều. Nhưng cũng đã từng là nơi hắn muốn chạy trốn, chạy trốn những ký ức đau buồn cứ ám ảnh trong tâm trí. Có thể những mảnh đất hắn đã từng gắn bó ồn ào, náo nhiệt hơn nhưng cuối cùng con người vẫn muốn trở về nơi gần gũi nhất. Và với hắn chẳng đâu bằng quê hương. 

***

Cái quán nhỏ bán đủ loại ốc nằm đối diện với đường ray xe lửa. Tiếng hú còi inh ỏi, âm thanh rầm rập, xình xịch vang dội của bánh xe. Ấy vậy mà ở cái quán nhỏ ấy, khách vừa đứng lên đã có người khác ngồi liền xuống. Chẳng ai ngần ngại tiếng ồn hay khói bụi nơi đây.

Cô bé phụ quán ốc gương mặt có chút buồn, đôi mắt long lanh, ngấn lệ. Cô thì thầm trong miệng một điều gì đó nhưng lại chẳng để ai nghe rõ những gì mình đang nói. Khăn giấy, vỏ chai nước, tàn thuốc của khách vứt bừa bãi, nằm ngổn ngang dưới nền gạch. 

Cô bé lẳng lặng dọn dẹp sạch sẽ, thu xếp mọi thứ đâu vào đó, rồi lại tiếp tục cắp bên hông một cái thúng nhỏ gồm đậu phộng, trứng cút, xoài keo, bánh tráng,... đem đi bán dạo.

Vào một quán cà phê sát bên, cô bé bước những bước đi từ từ, nặng nề, tiến gần tới hắn.

“Chú ơi, chú mua giúp cháu một món gì đi ạ. Cháu bán ế quá. Chú mua giúp cháu với. Cháu cảm ơn chú”.

Hắn quay sang liếc nhìn cô bé tóc tai bù xù nhưng có gương mặt khả ái, sáng sủa lanh lợi. Hắn nhìn cô với ánh mắt trìu mến nhưng chỉ được một lúc, sau đó đột nhiên lại nhoẻn miệng cười:

“Gạt được ai chứ đừng có hòng gạt được anh này. Ai lại không biết ba cái chiêu trò vừa bán hết lại có người mang đến một thúng đầy, bỏ vào cho tụi bây bán tiếp. Rồi tụi bây lại than ế từ ngày này qua ngày khác. Thật chả tin nổi”.

Vừa nghe dứt câu, cô bé đứng sựng người lại thút thít, nước mắt cô chảy dài hai hàng, giọng nói nghẹn ngào, dứt khoát. “Dạ. Không có, không như chú nghĩ đâu. Chú không mua cũng được nhưng đừng nói vậy, tội cho cháu ạ”.

anime-cuc-dep  

Hắn biết hắn đã nghĩ sai nên có chút bối rối, lúng túng không biết làm thế nào. Hắn không nghĩ lời nói của mình lại làm cho cô bé buồn đến vậy. Hắn cho tay vào túi quần, đưa cho cô bé một tờ tiền, rồi kéo cái thúng lại, lấy một túi xoài keo với một túi trứng cút. Thấy con bé mò mẫm kiếm tiền thừa đưa lại, hắn khập khựng rồi cất giọng.

“Thôi khỏi đi, lần sau có đi bán thì đội mũ vào. Nắng gắt như thế này mà để đầu trần thế kia à”.

Nói xong, hắn quay người sang một bên, vắt chân này qua chân kia, cầm chiếc điện thoại trên tay lướt lướt, làm ra vẻ không muốn quan tâm nữa. 

Cô bé miệng cười mỉm, nhìn hắn với ánh mắt biết ơn, giọng thỏ thẻ:

“Chúa cảm ơn chú. Chiều nay cháu được mẹ cho ăn ngon rồi”.

Tự dưng hắn cảm thấy có chút thẫn thờ. Ngày ấy hắn cũng từng vui vẻ, hồn nhiên như cô bé này. Ngày ấy đến giờ đã bao xa rồi. Tự nhiên hắn thấy nhớ quá.

Hơn chục năm nay, hắn xuôi ngược ở khắp nẻo, làm rất nhiều nghề để kiếm sống. Chưa một lần hắn trở về cái nơi thân thuộc này. Tuổi thơ gợi cho hắn những ký ức đau khổ mà mỗi khi nhắc đến lòng hắn cảm thấy nhói. 

Cha mẹ hắn qua đời vì tai nạn giao thông. Lúc ấy, hắn mới 13 tuổi, một mình phải gồng gánh tất cả mọi việc. Ở chính mảnh đất quê hương này, hắn cũng chẳng có họ hàng, người thân nào khác. 

Hắn nhớ lại những ngày xa xa ấy. Hắn xin khắp nơi được một số tiền nhỏ đủ để hắn và hai đứa em nhỏ rời quê vào thành phố kiếm sống. Ở phố, hắn nhặt ve chai, bán vé số, làm thuê, làm mướn thâu đêm suốt sáng để lo cho hai đứa em không bị đói. 

Có lúc hắn tưởng chừng như sẽ gục ngã, không thể tiếp tục được nữa. Đã rất nhiều lần hắn nghĩ đến cái chết. Nhưng tình thương của hắn dành cho hai đứa em không cho phép hắn làm như thế. Con người ấy đã vực dậy, đã sống bằng những đồng tiền tử tế từ chính đôi bàn tay sần sùi, thô ráp của mình.

chang-trai-anime-buon

Lần này, hắn tìm về quê hương, nơi hắn ngày nhớ đêm mong được trở lại, những cảm xúc cứ thế thật khó tả trong lòng hắn. 

Ngày trở về, hướng mắt nhìn về phía đằng xa, hắn thấy hai hàng cau thẳng tắp trước ngõ, chưa bao giờ tồn tại trong ký ức của hắn. Thì ra bà Sáu, người hàng xóm nhà sát bên vẫn ngày ngày săn sóc cho khu vườn của gia đình hắn. Đã hơn 10 năm rồi, bà Sáu vẫn trồng cây, chăn nuôi, dọn dẹp khu vườn sạch sẽ. Lòng hắn tự nhiên cảm thấy ấm áp hẳn.

Hắn cảm nhận rõ sự đổi mới, khác lạ của làng quê nghèo trước đây. Những con đường đất đỏ, bùn lầy ngày nào giờ đã được đổ bê tông, đi lại rất thuận tiện. Nơi này, còn có cả nhà sách, xe buýt, siêu thị. 

Hắn nhìn những người trong quán cà phê nhỏ, ai nấy cũng đều cầm trên tay chiếc điện thoại thông minh, người đọc tin tức, người nghe nhạc, người xem hài,... Chẳng rõ nữa, nhưng hắn thấy vui. Ít ra, quê hắn không còn cảnh nghèo khổ, chật vật như trước đây nữa. 

Có tiếng ồn ào phía sau. Một nhóm người kéo vào quán, tiếng cười nói rôm rả. Giọng miền Trung của một người đàn ông cất lên

“Anh Ba biết gì chưa, ông Tân xóm trên nghe đâu trúng số độc đắc. Đúng là của trời cho mà, cũng mừng cho ổng, lần này thì nhà ông Tân thoát nghèo thật rồi”.

Họ thì thào với nhau hết chuyện này đến chuyện kia, chuyện làm ăn buôn bán, chuyện của mấy đứa nhỏ thi đại học, vụ mùa thu hoạch của năm nay. Hắn chợt nhận ra, dù có đi xa đến mấy, khi trở lại mảnh đất này, hắn vẫn cảm nhận được cái tính chân chất, thật thà của người dân ở đây. Cái bản tính đậm tình, đậm nghĩa ấy vẫn vẹn nguyên, chẳng hề đổi thay.

mui-vi-que-huong-1

Hắn nhấm nháp ly cà phê với phong thái điềm tĩnh, ưu tư. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình được sống một cách chậm rãi, nhẹ nhàng mà không cần phải hối hả, tấp nập như những ngày ở phố. Đột nhiên, hắn cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Ngày nhỏ, hắn bướng bỉnh hay cãi lời mẹ khiến mẹ phải buồn. Nếu có phép nhiệm màu ngày lúc này, hắn chỉ ước được gặp mẹ để nói một lời.

“Xin lỗi mẹ. Con biết lỗi nhiều rồi. Tha thứ cho con nhé”.

Mảnh đất này là nơi hắn sẽ thương nhớ rất nhiều. Nhưng cũng đã từng là nơi hắn muốn chạy trốn, chạy trốn những ký ức đau buồn cứ ám ảnh trong tâm trí. Có thể những mảnh đất hắn đã từng gắn bó ồn ào, náo nhiệt hơn nhưng cuối cùng con người vẫn muốn trở về nơi gần gũi nhất. Và với hắn chẳng đâu bằng quê hương. 

Ánh mắt nhìn vào khoảng không. Hắn mong ước về một tương lai đủ đầy và một gia đình nhỏ của riêng mình. Tự hắn thấy, hắn cần cố gắng rất nhiều để ước mơ trở thành hiện thực. 

© Yên Kha - blogradio.vn

Xem thêm: Phút nhớ nhà của kẻ xa quê

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top