Con người ai chẳng muốn trở về nơi gần gũi nhất và đó là quê hương
2020-09-19 01:20
Tác giả:
HOÀI NHI
blogradio.vn - Mảnh đất này là nơi hắn sẽ thương nhớ rất nhiều. Nhưng cũng đã từng là nơi hắn muốn chạy trốn, chạy trốn những ký ức đau buồn cứ ám ảnh trong tâm trí. Có thể những mảnh đất hắn đã từng gắn bó ồn ào, náo nhiệt hơn nhưng cuối cùng con người vẫn muốn trở về nơi gần gũi nhất. Và với hắn chẳng đâu bằng quê hương.
***
Cái quán nhỏ bán đủ loại ốc nằm đối diện với đường ray xe lửa. Tiếng hú còi inh ỏi, âm thanh rầm rập, xình xịch vang dội của bánh xe. Ấy vậy mà ở cái quán nhỏ ấy, khách vừa đứng lên đã có người khác ngồi liền xuống. Chẳng ai ngần ngại tiếng ồn hay khói bụi nơi đây.
Cô bé phụ quán ốc gương mặt có chút buồn, đôi mắt long lanh, ngấn lệ. Cô thì thầm trong miệng một điều gì đó nhưng lại chẳng để ai nghe rõ những gì mình đang nói. Khăn giấy, vỏ chai nước, tàn thuốc của khách vứt bừa bãi, nằm ngổn ngang dưới nền gạch.
Cô bé lẳng lặng dọn dẹp sạch sẽ, thu xếp mọi thứ đâu vào đó, rồi lại tiếp tục cắp bên hông một cái thúng nhỏ gồm đậu phộng, trứng cút, xoài keo, bánh tráng,... đem đi bán dạo.
Vào một quán cà phê sát bên, cô bé bước những bước đi từ từ, nặng nề, tiến gần tới hắn.
“Chú ơi, chú mua giúp cháu một món gì đi ạ. Cháu bán ế quá. Chú mua giúp cháu với. Cháu cảm ơn chú”.
Hắn quay sang liếc nhìn cô bé tóc tai bù xù nhưng có gương mặt khả ái, sáng sủa lanh lợi. Hắn nhìn cô với ánh mắt trìu mến nhưng chỉ được một lúc, sau đó đột nhiên lại nhoẻn miệng cười:
“Gạt được ai chứ đừng có hòng gạt được anh này. Ai lại không biết ba cái chiêu trò vừa bán hết lại có người mang đến một thúng đầy, bỏ vào cho tụi bây bán tiếp. Rồi tụi bây lại than ế từ ngày này qua ngày khác. Thật chả tin nổi”.
Vừa nghe dứt câu, cô bé đứng sựng người lại thút thít, nước mắt cô chảy dài hai hàng, giọng nói nghẹn ngào, dứt khoát. “Dạ. Không có, không như chú nghĩ đâu. Chú không mua cũng được nhưng đừng nói vậy, tội cho cháu ạ”.
Hắn biết hắn đã nghĩ sai nên có chút bối rối, lúng túng không biết làm thế nào. Hắn không nghĩ lời nói của mình lại làm cho cô bé buồn đến vậy. Hắn cho tay vào túi quần, đưa cho cô bé một tờ tiền, rồi kéo cái thúng lại, lấy một túi xoài keo với một túi trứng cút. Thấy con bé mò mẫm kiếm tiền thừa đưa lại, hắn khập khựng rồi cất giọng.
“Thôi khỏi đi, lần sau có đi bán thì đội mũ vào. Nắng gắt như thế này mà để đầu trần thế kia à”.
Nói xong, hắn quay người sang một bên, vắt chân này qua chân kia, cầm chiếc điện thoại trên tay lướt lướt, làm ra vẻ không muốn quan tâm nữa.
Cô bé miệng cười mỉm, nhìn hắn với ánh mắt biết ơn, giọng thỏ thẻ:
“Chúa cảm ơn chú. Chiều nay cháu được mẹ cho ăn ngon rồi”.
Tự dưng hắn cảm thấy có chút thẫn thờ. Ngày ấy hắn cũng từng vui vẻ, hồn nhiên như cô bé này. Ngày ấy đến giờ đã bao xa rồi. Tự nhiên hắn thấy nhớ quá.
Hơn chục năm nay, hắn xuôi ngược ở khắp nẻo, làm rất nhiều nghề để kiếm sống. Chưa một lần hắn trở về cái nơi thân thuộc này. Tuổi thơ gợi cho hắn những ký ức đau khổ mà mỗi khi nhắc đến lòng hắn cảm thấy nhói.
Cha mẹ hắn qua đời vì tai nạn giao thông. Lúc ấy, hắn mới 13 tuổi, một mình phải gồng gánh tất cả mọi việc. Ở chính mảnh đất quê hương này, hắn cũng chẳng có họ hàng, người thân nào khác.
Hắn nhớ lại những ngày xa xa ấy. Hắn xin khắp nơi được một số tiền nhỏ đủ để hắn và hai đứa em nhỏ rời quê vào thành phố kiếm sống. Ở phố, hắn nhặt ve chai, bán vé số, làm thuê, làm mướn thâu đêm suốt sáng để lo cho hai đứa em không bị đói.
Có lúc hắn tưởng chừng như sẽ gục ngã, không thể tiếp tục được nữa. Đã rất nhiều lần hắn nghĩ đến cái chết. Nhưng tình thương của hắn dành cho hai đứa em không cho phép hắn làm như thế. Con người ấy đã vực dậy, đã sống bằng những đồng tiền tử tế từ chính đôi bàn tay sần sùi, thô ráp của mình.
Lần này, hắn tìm về quê hương, nơi hắn ngày nhớ đêm mong được trở lại, những cảm xúc cứ thế thật khó tả trong lòng hắn.
Ngày trở về, hướng mắt nhìn về phía đằng xa, hắn thấy hai hàng cau thẳng tắp trước ngõ, chưa bao giờ tồn tại trong ký ức của hắn. Thì ra bà Sáu, người hàng xóm nhà sát bên vẫn ngày ngày săn sóc cho khu vườn của gia đình hắn. Đã hơn 10 năm rồi, bà Sáu vẫn trồng cây, chăn nuôi, dọn dẹp khu vườn sạch sẽ. Lòng hắn tự nhiên cảm thấy ấm áp hẳn.
Hắn cảm nhận rõ sự đổi mới, khác lạ của làng quê nghèo trước đây. Những con đường đất đỏ, bùn lầy ngày nào giờ đã được đổ bê tông, đi lại rất thuận tiện. Nơi này, còn có cả nhà sách, xe buýt, siêu thị.
Hắn nhìn những người trong quán cà phê nhỏ, ai nấy cũng đều cầm trên tay chiếc điện thoại thông minh, người đọc tin tức, người nghe nhạc, người xem hài,... Chẳng rõ nữa, nhưng hắn thấy vui. Ít ra, quê hắn không còn cảnh nghèo khổ, chật vật như trước đây nữa.
Có tiếng ồn ào phía sau. Một nhóm người kéo vào quán, tiếng cười nói rôm rả. Giọng miền Trung của một người đàn ông cất lên
“Anh Ba biết gì chưa, ông Tân xóm trên nghe đâu trúng số độc đắc. Đúng là của trời cho mà, cũng mừng cho ổng, lần này thì nhà ông Tân thoát nghèo thật rồi”.
Họ thì thào với nhau hết chuyện này đến chuyện kia, chuyện làm ăn buôn bán, chuyện của mấy đứa nhỏ thi đại học, vụ mùa thu hoạch của năm nay. Hắn chợt nhận ra, dù có đi xa đến mấy, khi trở lại mảnh đất này, hắn vẫn cảm nhận được cái tính chân chất, thật thà của người dân ở đây. Cái bản tính đậm tình, đậm nghĩa ấy vẫn vẹn nguyên, chẳng hề đổi thay.
Hắn nhấm nháp ly cà phê với phong thái điềm tĩnh, ưu tư. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình được sống một cách chậm rãi, nhẹ nhàng mà không cần phải hối hả, tấp nập như những ngày ở phố. Đột nhiên, hắn cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Ngày nhỏ, hắn bướng bỉnh hay cãi lời mẹ khiến mẹ phải buồn. Nếu có phép nhiệm màu ngày lúc này, hắn chỉ ước được gặp mẹ để nói một lời.
“Xin lỗi mẹ. Con biết lỗi nhiều rồi. Tha thứ cho con nhé”.
Mảnh đất này là nơi hắn sẽ thương nhớ rất nhiều. Nhưng cũng đã từng là nơi hắn muốn chạy trốn, chạy trốn những ký ức đau buồn cứ ám ảnh trong tâm trí. Có thể những mảnh đất hắn đã từng gắn bó ồn ào, náo nhiệt hơn nhưng cuối cùng con người vẫn muốn trở về nơi gần gũi nhất. Và với hắn chẳng đâu bằng quê hương.
Ánh mắt nhìn vào khoảng không. Hắn mong ước về một tương lai đủ đầy và một gia đình nhỏ của riêng mình. Tự hắn thấy, hắn cần cố gắng rất nhiều để ước mơ trở thành hiện thực.
© Yên Kha - blogradio.vn
Xem thêm: Phút nhớ nhà của kẻ xa quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.









