Bình yên tìm về
2017-11-07 01:20
Tác giả:
Tôi thích những cơn mưa bất chợt của nơi đây, chợt đến và chợt đi như những kỷ niệm của thời thanh xuân đầy ngây dại. Những phút rảnh rỗi, từ tầng sáu của văn phòng, tôi thường đưa tay chạm khẽ tới từng giọt mưa. Chẳng biết, cũng chẳng thể nhớ tại sao cứ mỗi lần đưa tay hứng những giọt mưa, trong tôi lại bồi hồi và da diết lạc vào khoảng không của mảng ký ức.
Chắc chắn, tôi chẳng còn nhớ được điều gì rõ ràng. Sau những năm tháng sống tại Sài Gòn, tôi đã quen với suy nghĩ, chỉ còn công việc trong cuộc sống, ngoài ra không còn điều gì khác tồn tại. Chẳng còn thú vui nào hay hơn là ngồi uống café, thả mình trong khúc nhạc du dương và chìm đắm trong những cuốn sách.
Hai mươi tám tuổi, không còn những cảm xúc chới với khi nghĩ đến tình yêu. Trái tim cũng chẳng có những nhịp đập chênh vênh theo cảm xúc. Xung quanh bạn bè đã ấm êm bên gia đình nhỏ, không còn những xô bồ, ồn ã, vội vàng bên những quán nhậu. Họ hàng, người thân sẽ quan tâm hàng đầu tới việc khi nào kết hôn hơn là việc hỏi han về công việc. Họ sẽ không thể nào hiểu, cũng chẳng muốn hiểu lý do tại sao chưa có người yêu và chưa kết hôn. Điều quan tâm hàng đầu của họ là đặt những câu hỏi, cũng có khi chẳng cần đợi những câu trả lời.
Chủ nhật, ngày hiếm hoi để không phải nghĩ tới những deadline, tăng ca, để có thể thảnh thơi ngồi uống ly café. Tôi thích ngồi đây, thả lỏng cơ thể, chẳng phải vất vả suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì sẽ xảy đến trong đời. Cứ vậy, yên bình trong sự cô đơn.
Trời bỗng mưa, cơn mưa kéo đến bất chợt phá tan những suy nghĩ. Tôi bước ra cửa quán, đưa tay hứng những giọt mưa và như bao lần tôi tự hỏi lòng mình, có điều gì chưa thể quên? Đôi mắt của tôi cứ thế thẫn thờ nhìn cả con phố, cho đến khi bắt gặp một cô gái đang nép mình trong chiếc dù.
Cô ấy là ai? Tôi tự hỏi mình đến ba lần câu hỏi ấy. Mồ hôi trên khuôn mặt tôi ướt đẫm, đôi chân nặng như đeo chì, đôi tay đang run run cố bám víu lấy bức tường. Tôi cứ đứng đấy, cảm giác như toàn bộ thời gian của những chiếc đồng hồ trong quán đang dừng lại. Cho đến khi cô ấy bước lên xe taxi mới đến, tôi mới chợt bừng tỉnh và lao nhanh giữa cơn mưa.
Đôi tay của tôi cố đưa lên để vẫy gọi, nhưng càng làm vậy, chiếc taxi càng lao nhanh hơn trong sự bất lực. Tôi thả mình giữa cơn mưa mặc kệ những tiếng mưa, những âm thanh từ xa xưa vọng lại giày xéo, ghì chặt lấy nỗi nhớ mãi xa xôi.
Cô ấy đã rời xa, một lần nữa rời xa mãi mãi… Tôi thấy nhớ cô ấy đến da diết và vô bờ bến. Cô ấy đã mang hết theo những tin yêu cả một đời còn sót lại, tan biến. Những năm tháng tuổi thanh xuân nhức nhối cứ thế giày vò, trào về ngay lúc này, khiến tôi nhớ được những gì đã xảy ra.
Cô ấy là một câu chuyện dài....
Tiếng đoàn tàu nghiến chặt đường ray cùng với tiếng còi inh ỏi kéo dài, khiến tôi không thể ngủ được. Bên cạnh, có lẽ Nhi cũng chưa ngủ, tôi đoán vậy bởi cô ấy đã trùm chăn kín. Tất cả mọi người trên toa ghế mềm đã chìm vào giấc ngủ, không còn thấy ánh sáng của bất kỳ chiếc điện thoại nào.
“Em còn thức không?” Tôi khẽ lay cô ấy dậy.
Im lặng.
Nhi vẫn đang giận tôi. Chắc chắn chẳng có cô gái nào lại có thể không giận trong tình huống ấy. Tôi mải miết cười đùa với bạn bè quên đi rằng cô ấy đã đứng đợi tôi giữa cơn mưa lạnh buốt. Bỏ mặc cô ấy đang lo lắng cho tôi với cái bụng đói meo.
“Em đã ăn gói xôi anh mua chưa?” Tôi kéo chiếc chăn đang trùm kín khuôn mặt của cô ấy.
Cảm giác hối lỗi trong tôi dâng trào, khi bắt gặp ánh mắt đang rưng rưng đỏ hoe của Nhi.
“Anh biết em lo lắng cho anh thế nào không? Tối hôm qua em mất ngủ vì không biết anh có gặp chuyện gì không, mà điện thoại hết pin, không thể liên lạc được.”
Tôi không dám nói thêm một lời biện minh nào cho bản thân.
“Anh biết em sợ mưa, mà vẫn cứ ham vui bên bạn bè… Anh biết rồi đấy, mẹ em đã bỏ em lại giữa cơn mưa. Cũng may có bố mẹ nuôi nhặt về, nếu không em đã chẳng còn tồn tại trong cuộc sống này. Từ đấy, em sợ những cơn mưa.”
Tôi nắm chặt tay cô ấy và nói lời xin lỗi.
“Cũng may, anh còn nhớ em chưa ăn tối… Nhìn anh khi hớt hải chạy đi mua xôi cho em, thấy anh còn nhớ tới em, còn quan tâm… Nên em tha lỗi đấy.”
Cô ấy ngả người dựa vào bờ vai của tôi. Giây phút ấy, tôi tự hứa với mình, sẽ không bao giờ để cô ấy lo lắng về tôi nữa.
Bên ngoài, sương đêm đang dần phủ kín tấm kính của toa tàu. Tôi khẽ kéo chiếc chăn của mình, phủ thêm cho cô ấy. Đôi tay tôi nắm chặt, cố gắng truyền những hơi ấm cho cô gái bé nhỏ của cuộc đời tôi. Khoảnh khắc nhìn cô ấy chìm vào giấc ngủ, bình yên đến lạ thường.
Khi ấy, tôi ước đoàn tàu cứ chạy mãi.
Hà Nội, giữa mùa đông
Giá lạnh khiến những đôi tình nhân luôn nghĩ đến nhau, để thấy những ấm áp đang dâng trào. Tôi nghĩ đến Nhi, có lẽ mùa đông sẽ hành hạ cô ấy bởi căn bệnh suyễn.
Reng…Reng…Reng.
Tiếng điện thoại rung lên, Nhi đang gọi. Tôi vội vàng bật dậy, tìm ngay điện thoại và nhấn nút nghe.
“A lô…”
“Em đây… Em đang dưới cổng, anh xuống mở cửa cho em nhé.”…
“Tặng anh nè”. Cô ấy đưa cho tôi chiếc khăn quàng.
“Em phải về đây… Mẹ em vừa gọi em rồi.”
Tôi khẽ kéo cô ấy lại và trao nụ hôn vội vàng.
Tôi không phải người Hà Nội. Tôi chỉ ghé qua nơi này những tháng năm sinh viên, nhưng tôi yêu nơi này. Có lẽ bởi người tôi yêu ở đó và cũng có thể bởi tôi yêu những đêm buông dài trên những con phố, những hàng cây sà cừ rợp bóng mát. Và sau khi được nghe bài hát Thu cuối, tôi đã khám phá thêm được nhiều điều thú vị về Hà Nội hơn.
Nhi là cô gái Hà Nội, cô ấy đã tìm thấy cha mẹ của mình, ở ngoại thành thủ đô. Nhưng cô ấy vẫn chọn sống với cha mẹ nuôi, trong một con phố nhỏ rợp bóng hoa sữa. Cô ấy chưa biết nhiều về những con phố và những điều thi vị của Hà Nội. Có lẽ cũng bởi cô ấy khá ngoan hiền, chỉ biết cố gắng học tập thật tốt và cố gắng là một người con ngoan.
Khi ấy, chẳng có gì thích thú hơn việc nghe nhạc và chơi game. Khoác lên mình tấm chăn ấm và lắng nghe bài Thu cuối, tiếng chuông điện thoại rung lên.
“Anh đã đi uống trà chanh trên nhà thờ, đi dạo bờ hồ vào buổi đêm chưa?”
“Anh đã từng đi rồi, gần hết những ngõ ngách”.
“Đêm nay, anh chở em đi dạo được chứ?”
Tôi giật mình khi nghe cô ấy hỏi vậy.
“Sao em lại muốn đi?”
“Em vừa nghe bài hát Thu cuối, nên muốn khám phá Hà Nội về đêm như thế nào?”
“Rất lạnh và cũng chẳng có gì thú vị đâu em… Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối mà.”
Tôi muốn cô ấy bỏ cuộc.
“Nhưng… em muốn đi. Em sống ở Hà Nội từ nhỏ, mà đã bao giờ lang thang trên những con phố quá chín giờ tối đâu ạ.”
“Mẹ em có đồng ý không?”
“Em lấy lý do sang nhà chị và ngủ tại đấy. Anh đón em ở cổng nhé.”
… Một khoảng thời gian suy nghĩ trôi qua, tôi đồng ý với cô ấy.
Tôi tìm chiếc áo khoác và ba lô, cũng chẳng cần biết trong ấy có gì. Đó là tất cả hành trang để cho chuyến đi khám phá Hà Nội.
Chạy xe một vòng quanh bờ hồ, dừng tại quán kem Tràng Tiền, nếm thử vị buốt lạnh của ly trà chanh tại Nhà thờ. Lang thang thả mình cho những cơn gió mùa khẽ miên man trên cầu Long Biên… Chúng tôi cùng hét vang những tiếng yêu thương theo tiếng sóng miên man của sông Hồng.
Đó là tất cả những tháng năm đẹp nhất bên cạnh mối tình đầu của tôi. Chúng tôi đã hẹn thề, đã hứa sẽ mãi mãi bên nhau, chẳng rời xa nhau. Khi ấy, chúng tôi đã từng tin, chẳng có điều gì có thể ngăn cản tình yêu mãnh liệt đó cả. Chúng tôi yêu và chỉ biết là yêu thôi. Tất cả những điều ấy, đã khiến chúng tôi trải qua một thanh xuân không thể nào quên.
Mùa đông là khoảng thời gian tồi tệ nhất với những người mắc bệnh hen suyễn. Ngồi làm việc mà tôi không ngớt miên man lo lắng cho cô ấy. Suốt buổi sáng, tôi nhắn tin và thao thức trong đợi chờ, có lẽ cô ấy đang họp nên chiếc điện thoại cũng chẳng có cơ hội rung lên.
Cuối cùng, cô ấy đã trả lời tin nhắn.
“Anh ơi, em quên mang thuốc. Anh chạy đi mua cho em nhé.”
Tôi vội vàng lao nhanh xuống đường và chợt nhớ, trong người chẳng có lấy một xu dính túi. Trong những bước chân lên cầu thang để đi vay tiền, tôi nghĩ suy về cuộc đời nhiều hơn. Bất giác, tôi thấy một cảm giác buồn thật ghê gớm. Nếu cứ mãi ở đây như thế này, chẳng biết khi nào tôi có thể có được cuộc sống tốt hơn. Chứ đừng nói đến chuyện lo cho người khác.
Có lẽ nhiều người tỉnh lẻ sau khi ra trường, đều muốn ở lại Hà Nội. Cũng bởi nơi đây xa hoa, nhộn nhịp và đầy náo nhiệt. Nhưng cũng có thể bởi điều khác, nếu về quê chúng tôi cũng chẳng biết làm gì khác… Tôi chọn ở đây bởi những lý do trên. Chấp nhận sự bất công vốn dĩ chẳng có trong cuộc đời. Nếu là một người sinh ra ở Hà Nội, họ sẽ không phải lo lắng tới việc phải trả tiền thuê trọ, tiền gửi về nhà… Họ không phải quá bon chen, vất vả như những người tỉnh lẻ.
Khi tôi quay lên đưa thuốc cho Nhi, bắt gặp Đông đã mang thuốc tới cho cô ấy. Đôi chân tôi đã mất kiểm soát, chẳng thể nhấc nổi… Có lẽ một người con gái mong chờ nhất ở một gia đình là sự quan tâm kịp thời. Khuất sau tấm rèm ri đô, tôi thấy Đông cúi đầu xuống… chẳng nhẽ hắn đã hôn Nhi.
Đôi chân của tôi càng nặng nề hơn gấp nhiều lần, giờ đây nó chẳng thể di chuyển nổi. Phái cố gắng kiềm chế, tôi mới không đánh rơi giọt nước mắt nào, mà để ứa đọng cuối khoé mắt. Tôi nguyền rủa bản thân. Đúng hơn, tôi không nên cố chấp khi Đông đã nói thích cô ấy, khi biết Đông là người yêu đơn phương cô ấy nhiều năm.
“Mày nghĩ, một thằng nghèo như mày có thể lo cho cuộc sống của cô ấy tốt hơn không?”
Đông vỗ vai tôi và nói. Khi quay đi, hắn tặng tôi thêm một tiếng thở dài, đính kèm với câu nói.
“Hãy nghiêm túc nghĩ về việc đem lại hạnh phúc cho cô ấy, chàng trai à.”
Tôi lặng mình miên man với những điều đã trải qua. Phút giây ấy, tôi đã suy nghĩ lại việc có nên chấp nhận công việc ở một nơi xa, với mức lương cao hơn không?
Tiếng mưa rớt giữa mùa đông càng khiến không gian ảm đạm hơn. Nhi dựa vào vai tôi, run rẩy sau những đợt rét buốt.
“Nếu anh rời khỏi thành phố này, em có đi theo anh không?”
Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên.
“Em sinh ra ở nơi này, chưa bao giờ em nghĩ rời xa nơi đây.”
“Nếu em vì công việc tốt hơn… vì tình yêu chẳng hạn. Em có rời xa nơi đây không?”
“Anh hôm nay lạ quá, anh sao vậy?”
“À anh không sao… Nếu anh rời xa em thì sao?”
“Anh hôm nay lạ quá. Anh đừng đi đâu nhé… Anh biết em sẽ không bao giờ rời xa nơi này mà.”
Tôi nắm chặt tay Nhi, hơi ấm cuối cùng giữa mùa đông mà tôi còn cảm nhận rõ ràng nhất.
Mưa tạnh. Tôi tiễn cô ấy rời khỏi quán và không dám quay lưng nhìn. Sợ rằng, tôi sẽ chẳng thể mạnh mẽ với quyết định của mình. Đôi mắt của tôi nhoè đi vì những giọt nước mắt. Tiếng tim đập mạnh, như muốn phá vỡ lồng ngực. Từng hơi thở lay lắt như dành tất cả cho mối tình đầu.
Tôi hút những điếu thuốc đầu tiên trong đời. Từng hơi thuốc được rít sâu xuống lồng ngực, đắng ngắt… Tôi ngồi đấy, thẫn thờ.
Cho đến nay, tôi không thể chắc chắn quyết định ấy là đúng hay sai nữa. Chỉ biết rằng, khi ở quãng thời gian đó, chàng trai mới ra trường đã bước chân sang một nơi khác.
Bangkok, mùa xuân.
Đã lâu, tôi chưa biết cảm giác mùa xuân diễn ra như thế nào. Sài Gòn hay Bangkok cũng chỉ có hai mùa, khiến tôi luôn thèm cảm giác nhìn cây trồi nảy nở và cảm giác đón những ánh nắng đầu tiên, sau chuỗi ngày ảm đạm rét buốt.
Dù đã đến Bangkok nhiều lần, nhưng tôi vẫn muốn đến nơi đây. Tôi thích nơi này bởi dịch vụ và sự chuyên nghiệp thì khác hẳn những nơi tại Việt Nam, không phải tôi mà rất nhiều người khác cũng cảm nhận như vậy. Lần này, tôi lại có cơ hội được đến đây, nhờ công ty tổ chức du lịch cho nhân viên.
Sẽ có một hướng dẫn viên đón đoàn tại sân bay, tôi đoán sẽ gặp được một người Thái vui tính và sành sỏi tiếng Việt. Khi nhìn thấy người hướng dẫn viên đang cầm bảng tên chờ đợi, tôi giật mình, hoảng hốt… Vội vàng, tôi đưa tay giật ngay nón và kính của thằng em trong sự ngỡ ngàng.
Tôi quyết định mua vé để trở về Sài Gòn ngay, nhưng đang trong mùa du lịch, điều đó là rất khó khăn. Tôi chỉ còn lựa chọn, đi xuống cuối đoàn và tránh bắt gặp ánh mắt của người hướng dẫn viên đó. Bao nhiêu sôi nổi thường ngày tan biến, trong ánh mắt nhìn kỳ lạ của đồng nghiệp.
Bữa trưa hôm ấy, tôi không đi ăn cùng đoàn và tự tách mình đi khám phá riêng. Tôi lang thang vô định giữa Bangkok, chẳng muốn đôi chân đi đến một nơi nào đấy cố định. Cuối cùng, buổi tối ấy, đôi chân của tôi đưa trái tim đến dòng sông Chao Phraya. Tôi ngồi thu mình tại bến thuyền, những kỷ niệm của thời thanh xuân ùa đến, giữa một nơi xa lạ.
Một khoảng thời gian chẳng biết bao lâu trôi qua, một cánh tay đưa cho tôi cuốn sách mà tôi yêu thích. Tôi nhớ đã bỏ quên nó ở đâu đấy, rất lâu rồi.
“Chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau”.
Tôi giật mình, bất ngờ và đang run rẩy khi bắt gặp ánh nhìn của Nhi.
“Anh định chạy trốn em tới khi nào?”
Tôi chỉ biết im lặng để đáp lại.
“Chúng ta cũng lâu rồi… Chưa nói chuyện với nhau”
Điếu thuốc mới được châm lên, đỏ lửa và nghi ngút khói.
“Anh hút thuốc từ khi nào đấy?”
“Từ hôm cuối cùng gặp em tại Hà nội”.
“Anh biết hút thuốc lá có hại và đã từng hứa với em, không bao giờ hút thuốc cơ mà”.
Tôi cười. Tôi và em đã là người xa lạ, đấy có phải sự quan tâm không?
“Chúng ta đã trở thành người xa lạ. Anh đã dành mọi thời gian để quên đi em, việc đó đã từng được coi là dễ dàng. Anh đã bỏ hết đi những thứ gợi nhớ đến em, những bức thư, những món quà, từ bỏ sở thích chung của hai người… Nhưng cuối cùng, sau khi bắt gặp em trú mưa tại Sài Gòn giữa năm ngoái. Hàng đêm, khi nỗi nhớ ùa về, anh đã suy nghĩ rất nhiều và muốn nói với em rằng, anh nhớ em.”
“Đó là tất cả những gì em được nghe, sau sự hèn nhát rời bỏ đi của anh sao?”
“Tất cả những nỗi buồn, sự nhớ nhung đã dồn nén lại quay về với anh. Trong anh mâu thuẫn giữa việc muốn gặp em, để được ôm em, hôn em và trao nhau những cái nắm tay ấm áp. Nhưng anh lại sợ rằng, sẽ làm phiền em và Đông.”
Nhi cười mỉa mai.
“Dù Đông có dành tất cả thời gian, cũng không thể khiến em yêu anh ấy. Có phải đấy là lý do khiến anh rời đi?”
“Hôm ấy, anh đã thấy Đông cúi xuống hôn em?”
“Anh nói gì vậy? Khi ấy anh ta chỉ cúi xuống để nhặt chiếc bút thôi mà.”
“Như vậy… anh đã sai… Nhưng chúng ta không cần một lý do nào đó để yêu nhau. Tình yêu của chúng ta cũng không có gì phải nuối tiếc, bởi chúng ta đã dành cho nhau tất cả những năm tháng đẹp nhất, yêu thương nồng cháy và đầy đam mê. Mọi sự kết thúc đều có lý do của riêng nó.”
“Anh có biết… những ngày tháng ấy trôi qua tồi tệ với em như thế nào không? Em đi tìm anh, trong vô vọng và không có kết quả. Chúng ta yêu chỉ vì yêu và cuối cùng để lại những khoảng trống đau khổ như vậy sao?”
“Sẽ có người bên em và em không phải nói lời tạm biệt. Anh nghĩ, em đã tìm được người ấy rồi.”
Cô ấy cười, tiếng cười tan vào những đợt sóng của dòng sông Chao Phraya.
“Anh vẫn thích tưởng tượng như ngày chúng ta còn yêu nhau. Sau tình yêu với anh, trái tim của em đã đóng cửa cảm xúc yêu đương. Em sợ những lời ngọt ngào giả dối, sợ những lời hẹn thề mau quên. Sợ tất cả…”
“Anh xin lỗi… bởi những tổn thương xảy đến với em. Anh đã từng mong và cầu nguyện em sẽ có người yêu mới, tuyệt vời hơn tình yêu của chúng ta đã có. Nhưng có đôi lúc, anh vẫn thấy rất nhớ em.”
“Em đã trải qua rất nhiều thời gian để suy nghĩ việc quên anh. Nhưng em nhận ra, có bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, cũng không thể quên được…Có khi nào anh nghĩ, anh sẽ là người mới đấy không?”
Tôi nắm tay cô ấy thật chặt.
“Anh còn cơ hội chứ?”
Nhi khẽ gật đầu và ngả người dựa vào bờ vai tôi.
Thời gian khi ấy dường như ngừng trôi, tôi nghẹn ngào trong nước mắt. Đã lâu rồi, tôi mới có cảm giác bình yên đến vậy. Không phải là đi bao xa và trải qua những sóng gió nào để tìm thấy bình yên. Đôi khi chỉ cần nắm tay người mình yêu, trao nhau những ánh mắt ấm áp, khi ấy bình yên sẽ dẫn lối cho chúng ta vượt qua những ngày dài mệt mỏi.
© Nguyễn Văn Lập – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu