Anh có muốn cùng em vun đắp câu chuyện bình yên?
2017-11-05 01:30
Tác giả:

Trải qua những năm hai mươi mấy tuổi đời, trái tim một người thực ra chẳng còn nguyên vẹn nữa, lần lữa những vết thương lòng, những chai sạn tình cảm. Con người chẳng còn vui vẻ hồn nhiên như trước... Ở ngưỡng hai mươi mấy tuổi, người ta chẳng còn muốn ồn ào và sôi nổi nữa, chỉ muốn bình yên, thực sự bình yên đi qua những tháng năm giông tố của cuộc đời còn phía trước. Đây chẳng phải là một mong muốn quá đỗi bình thường hay sao?
Ngày em bị một vết cứa hằn sâu trong trái tim, em đau đớn, em mệt mỏi, em buông xuôi và lao vào công việc. Một quãng thời gian rất dài em chẳng còn quan tâm đến những người xung quanh nữa, vì em sợ lại bị tổn thương, lại thêm một vết sẹo. Nếu còn tiếp tục em sợ em sẽ không thể đứng dậy được nữa...
Đến một ngày, anh đã đến. Anh làm em vui cũng giống như việc trước đây cũng có người làm em vui và rồi sau đó, làm em đau đến mức em quên hết đi những niềm vui. Chỉ là lúc anh đến, em đã dẹp được đi nỗi đau đó, đã sẵn sàng cho một câu chuyện mới.

Câu chuyện của anh và em đã bắt đầu!
Chuyện vui buồn và hạnh phúc thuở ban đầu của tất cả cặp đôi, em cũng thừa hiểu, em không còn bất ngờ bởi sau một thời gian, yêu đương không còn cuồng nhiệt nữa. Em chẳng trách anh, vì em đã trưởng thành. Em thừa hiểu, phải có giông tố, phải có những giận hờn, phải có những đau đớn và thương tổn. Em hiểu, em rất hiểu.
Thế nhưng anh ơi, anh cũng thấy giông tố cuộc đời lớn quá mà phải không?
Vậy sao chúng ta không bỏ qua những chuyện nhỏ của nhau để cùng nắm tay đi thật dài, thật lâu? Sao chúng ta lại cứ làm nhau đau, làm nhau tổn thương và làm nhau mệt mỏi?
Anh biết không, mỗi lần nước mắt em rơi mà không nói lời nào, thực ra là lúc trái tim em không thể gượng nổi nữa, em bất lực và tuyệt vọng với chính mình, với chính chúng ta và với cả những gánh nặng của cuộc đời.
Nhưng anh vẫn cứ như thế, hết lần này đến lần khác, anh vẫn làm em đau, vẫn khiến em rơi nước mắt. Chẳng phải anh luôn thích nụ cười của em sao? Vậy sao anh vẫn làm em rơi nước mắt nhiều đến như thế? Anh không sợ đến một ngày, em cạn nước mắt và em rời khỏi anh? Mặc dù em không hề muốn như thế một chút nào, nhưng nước mắt rơi nhiều quá sẽ trở nên lãnh cảm và tuyệt vọng, đến một ngày không chịu nổi nữa sẽ buông xuôi. Không biết anh có sợ không, nhưng em rất sợ đến một ngày không chịu nổi nữa, em sẽ từ bỏ anh, sẽ từ bỏ câu chuyện mà chúng ta vun đắp.

Anh có muốn mỗi khi chiều tan sở, sẽ cùng nhau ngồi bên mâm cơm trò chuyện sum vầy?
Anh có muốn mỗi tối sẽ xem phim cùng nhau và nắm tay nhau chìm vào giấc ngủ?
Anh có muốn em tựa vào vai và cùng ngắm hoàng hôn buổi chiều lộng gió nơi câu chuyện của chúng ta bắt đầu?
Anh có muốn thấy em của rất nhiều năm sau vẫn hiện diện trong cuộc đời anh vui vẻ và hạnh phúc?
Anh cũng muốn mà, phải không?
Em thực sự muốn câu chuyện của mình tràn ngập tiếng cười và niềm vui...
Em rất muốn chúng ta sẽ cùng vì nhau mà thay đổi...
Em rất muốn anh sẽ vẫn kiên định như chính lòng em kiên định...
Em thực sự muốn em sẽ có thể yêu anh thật lâu...
Em hy vọng qua bao nhiêu sóng gió, chúng ta vẫn có thể nắm lấy tay nhau...
Lẽ ở đời, bình yên chẳng tốt hơn giông bão?
Được không anh? Mình yêu nhau bình yên thôi!
© Thanh thanh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu
Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc
Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.
Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân
Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Em đừng tiếc
Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.
Xóm vắng
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.
Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo
Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.







