Khoảng lặng bình yên của mùa thu
2017-11-03 01:25
Tác giả:

Đã hơn một lần em loay hoay với câu hỏi đã bao lâu rồi mình không còn cái cảm giác như ngày xưa ấy cùng nắm tay đi trên con đường trải dài bất tận một màu xanh, cái cảm giác anh vượt 100 cây số đêm mưa phùn gió bấc cho một cái nắm tay và một cái ôm thật chặt là quá đỗi bình thường. Chắc anh chẳng bao giờ nhớ cũng như việc em chẳng thể quên những ngày tháng mình còn khó khăn chồng chất khó khăn. Anh còn nhớ không những ngày mà cả hai đứa hết tiền, trong nhà chỉ còn mấy gói mỳ tôm thế mà chúng ta cũng vượt qua được. Anh còn nhớ tháng lương đầu tiên của hai đứa mình đã thỏa thuận là sẽ dành một nửa để đút heo lo cho cuộc sống sau này. Em vui lắm, vui vì chúng ta vì nhau mà biết cố gắng, vui vì chúng mình đã coi nhau là nhà, vui vì em biết mình đồng hành cùng nhau rồi tất cả mọi thứ sẽ vượt qua theo một cách nào đó.
Rồi cuộc sống thay đổi cả anh và em đều bị công việc nuốt chìm thời gian như nước, năm tháng như gió, chính là vội vàng mà thoáng qua. Lâu lắm rồi mình chưa ngồi ăn với nhau được một bữa cơm, lâu lắm rồi hình như hai thế giới của mình có một bức tường vô hình ngăn cản anh nhỉ, lâu lắm rồi chắc anh không còn để ý đến cảm xúc của em, suy nghĩ của em.
Anh à! nhiều lúc em tự hỏi nếu như bình minh là cho một sự khởi đầu thì hoàng hôn đến có phải là cái kết đẹp, suy cho cùng thì âu cũng là quy luật của cuộc sống, phải chăng chỉ là nó quá khắc nhiệt, quá chóng vánh khiến con người ta còn chưa kịp thích nghi, phải chăng là do em quá mềm yếu chưa đủ độ chín để vùng vẫy trong bão tố này.
Anh à! Nếu cuộc đời là một thước phim có thể tua lại thì có lẽ em muốn sống mãi trong những ngày tháng ấy cái ngày mà hai ta cùng đi trên một con đường, cái ngày mà em nhận ra rằng cuộc sống thật đáng quý, thật đáng trân trọng, cái ngày mà em tìm lại được chính con người của mình sống là chính mình thật thoải mái và thích thú đúng không anh

Anh à! Trời đã vào thu rồi nhỉ đã bao nhiêu mùa thu chúng mình không còn hiểu nhau nữa? Cái thời tiết này cứ làm cho con người ta phải suy nghĩ, phải hoài niệm và phải tiếc nuối, nắng cũng nhạt dần không còn gắt gỏng như mùa hè nữa, không còn tiếng ve kêu dài khiến ta phải nao lòng nữa nhưng sao em thấy lòng mình cô quạnh, em càng nhớ anh nhiều hơn tự dưng thấy trùng xuống không còn muốn ồn ào sôi nổi như trước kia nữa. Chỉ muốn tìm môt khoảng lặng và bình yên chỉ muốn đắm chìm trong những hoài niệm của chúng ta.
Em nhớ chúng ta của những năm tháng ấy bên nhau hồn nhiên chẳng chút lo âu, toan tính, chân thành với nhau. Chúng ta của hiện tại lạnh nhạt từ lúc nào, xa nhau từ bao giờ và đã bao lần chăng còn hiểu nhau nữa.
Anh biết không những ngày tháng đó với em thật khó khăn đến nhường nào. Em đủ lớn để mong mình bé lại, đủ trưởng thành để nếm trải những bão tố của cuộc đời, đủ yếu đuối để thấy mình cần bao bọc. Có những lúc em tưởng mình đã trải qua lừa lọc, khổ đau và hạnh phúc, em nghĩ mình sẽ mỉm cười và bước đi mạnh mẽ. Nhưng em không thể, em cố gắng giấu nước mắt vào trong, cố gắng mạnh mẽ hiên ngang bước tiếp nhưng trong sâu thẳm trái tim em biết mình đang đau, rất đau. Cuộc sống này đã tôi luyện em mạnh mẽ nhưng dù sao em vẫn là con gái vẫn cần được che chở được yêu thương.
Em cần một bàn tay nắm em đi qua bao giông bão nắng mữa bất chợt của cuộc đời. Anh hãy hứa với em vô tâm nốt ngày hôm nay thôi nhé. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới, mặt trời vẫn thức, hoa vẫn nở dòng đời vẫn cứ hối hả và cuộc sống vẫn cứ vần xoay như vốn có. Em không chờ đợi một người ở nơi cuối con đường mà em chờ một bàn tay sẽ nắm lấy bàn tay đi qua bao giông bão nắng mữa của tuổi trẻ. Có xa hay là quá gần, nhạt hòa hay chân thực rồi tất cả sẽ qua chỉ còn lại bình yên anh nhé!
© Nguyễn Diệu Thương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?