Khoảng lặng bình yên của mùa thu
2017-11-03 01:25
Tác giả:

Đã hơn một lần em loay hoay với câu hỏi đã bao lâu rồi mình không còn cái cảm giác như ngày xưa ấy cùng nắm tay đi trên con đường trải dài bất tận một màu xanh, cái cảm giác anh vượt 100 cây số đêm mưa phùn gió bấc cho một cái nắm tay và một cái ôm thật chặt là quá đỗi bình thường. Chắc anh chẳng bao giờ nhớ cũng như việc em chẳng thể quên những ngày tháng mình còn khó khăn chồng chất khó khăn. Anh còn nhớ không những ngày mà cả hai đứa hết tiền, trong nhà chỉ còn mấy gói mỳ tôm thế mà chúng ta cũng vượt qua được. Anh còn nhớ tháng lương đầu tiên của hai đứa mình đã thỏa thuận là sẽ dành một nửa để đút heo lo cho cuộc sống sau này. Em vui lắm, vui vì chúng ta vì nhau mà biết cố gắng, vui vì chúng mình đã coi nhau là nhà, vui vì em biết mình đồng hành cùng nhau rồi tất cả mọi thứ sẽ vượt qua theo một cách nào đó.
Rồi cuộc sống thay đổi cả anh và em đều bị công việc nuốt chìm thời gian như nước, năm tháng như gió, chính là vội vàng mà thoáng qua. Lâu lắm rồi mình chưa ngồi ăn với nhau được một bữa cơm, lâu lắm rồi hình như hai thế giới của mình có một bức tường vô hình ngăn cản anh nhỉ, lâu lắm rồi chắc anh không còn để ý đến cảm xúc của em, suy nghĩ của em.
Anh à! nhiều lúc em tự hỏi nếu như bình minh là cho một sự khởi đầu thì hoàng hôn đến có phải là cái kết đẹp, suy cho cùng thì âu cũng là quy luật của cuộc sống, phải chăng chỉ là nó quá khắc nhiệt, quá chóng vánh khiến con người ta còn chưa kịp thích nghi, phải chăng là do em quá mềm yếu chưa đủ độ chín để vùng vẫy trong bão tố này.
Anh à! Nếu cuộc đời là một thước phim có thể tua lại thì có lẽ em muốn sống mãi trong những ngày tháng ấy cái ngày mà hai ta cùng đi trên một con đường, cái ngày mà em nhận ra rằng cuộc sống thật đáng quý, thật đáng trân trọng, cái ngày mà em tìm lại được chính con người của mình sống là chính mình thật thoải mái và thích thú đúng không anh

Anh à! Trời đã vào thu rồi nhỉ đã bao nhiêu mùa thu chúng mình không còn hiểu nhau nữa? Cái thời tiết này cứ làm cho con người ta phải suy nghĩ, phải hoài niệm và phải tiếc nuối, nắng cũng nhạt dần không còn gắt gỏng như mùa hè nữa, không còn tiếng ve kêu dài khiến ta phải nao lòng nữa nhưng sao em thấy lòng mình cô quạnh, em càng nhớ anh nhiều hơn tự dưng thấy trùng xuống không còn muốn ồn ào sôi nổi như trước kia nữa. Chỉ muốn tìm môt khoảng lặng và bình yên chỉ muốn đắm chìm trong những hoài niệm của chúng ta.
Em nhớ chúng ta của những năm tháng ấy bên nhau hồn nhiên chẳng chút lo âu, toan tính, chân thành với nhau. Chúng ta của hiện tại lạnh nhạt từ lúc nào, xa nhau từ bao giờ và đã bao lần chăng còn hiểu nhau nữa.
Anh biết không những ngày tháng đó với em thật khó khăn đến nhường nào. Em đủ lớn để mong mình bé lại, đủ trưởng thành để nếm trải những bão tố của cuộc đời, đủ yếu đuối để thấy mình cần bao bọc. Có những lúc em tưởng mình đã trải qua lừa lọc, khổ đau và hạnh phúc, em nghĩ mình sẽ mỉm cười và bước đi mạnh mẽ. Nhưng em không thể, em cố gắng giấu nước mắt vào trong, cố gắng mạnh mẽ hiên ngang bước tiếp nhưng trong sâu thẳm trái tim em biết mình đang đau, rất đau. Cuộc sống này đã tôi luyện em mạnh mẽ nhưng dù sao em vẫn là con gái vẫn cần được che chở được yêu thương.
Em cần một bàn tay nắm em đi qua bao giông bão nắng mữa bất chợt của cuộc đời. Anh hãy hứa với em vô tâm nốt ngày hôm nay thôi nhé. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới, mặt trời vẫn thức, hoa vẫn nở dòng đời vẫn cứ hối hả và cuộc sống vẫn cứ vần xoay như vốn có. Em không chờ đợi một người ở nơi cuối con đường mà em chờ một bàn tay sẽ nắm lấy bàn tay đi qua bao giông bão nắng mữa của tuổi trẻ. Có xa hay là quá gần, nhạt hòa hay chân thực rồi tất cả sẽ qua chỉ còn lại bình yên anh nhé!
© Nguyễn Diệu Thương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nơi trái tim khao khát về
Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá
Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết
Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)
Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?