Sài Gòn chẳng thể tìm thấy mùa thu
2017-10-30 01:20
Tác giả:
Đi cùng những ngày nắng, mưa Sài Gòn có lắm chuyện khiến nó phải sầu não như vậy không?
Bước song hành nhưng thực chất mưa lại là một đôi oan gia với những ngày nắng. Một đôi oan gia khắc khẩu cả một đời chỉ biết rượt đuổi nhau, tranh nhau từng khoảng không gian, giành nhau từng tảng mây trời.
Thực ra, ngoài khác nhau về những quy luật và tính chất vật lí, xét về “tính cách”, thì mưa Sài Gòn cũng khó ở như nắng mà thôi. Đều là những cô nàng đỏng đảnh lắm tật, nhưng đầy tình. Nó thích mưa, ừ, về cơ bản thì mưa làm dịu đi cái nắng nóng của Sài Gòn, còn sâu xa là vì nó thích, thế thôi. Nó thích được xách con xe mà nó gọi là "con quỷ đỏ" dạo quanh sài gòn vào những lúc trời mưa. Nó thích ngửi mùi khói café bốc lên từ một góc bàn có ô cửa kính nhỏ. Nó yêu đến phát nghiện cảm giác ngồi nhâm nhi thứ đồ uống đắng “ngọt” kia, thong dong ngồi nhìn ngắm dòng người đang nháo nhào, vội vã trùm "áo mưa" tìm về nơi chốn họ thuộc về. Nó thường ôm quyển sách nó tâm đắc, thưởng thức miếng bánh, nhấm nháp tách trà, ngồi bên cửa sổ nhìn ra những giọt mưa rơi xuống đất rồi vỡ tan. À, nó còn vô cùng thích thú những thứ vụn vỡ như những bong bóng mưa Sài Gòn.
Sâu thẳm trong nó, nó yêu mùa thu vô cùng. Nhưng Sài Gòn ích kỷ lắm, chẳng bao giờ cho nó cảm nhận được rõ ràng một mùa thu thật sự là như thế nào?
Có phải vì không thể thấu nên nó mới yêu?
Có phải vì chưa từng nắm bắt nên mới mưu cầu chiếm hữu?
Để rồi, dù không thể thấu hiểu cũng không thể nắm bắt, nó vẫn đem lòng khát khao và yêu mùa thu ảo vọng kia một cách đắm say, không lối thoát. Giống như cách mà một chàng trai Sài Gòn dành hết mọi thứ tốt đẹp trên đời để trao cho người con gái họ yêu.
Hay đơn giản, nó thích là vì nó được sinh ra vào mùa thu, nên nó tự cho rằng mình đã xua tan đi cái nóng nực của mùa hè, mang lại niềm vui cho ba má, cho gia đình nó vào thời điểm nó mở mắt chào đời? Nó mỉm cười vì đã mang đến niềm hạnh phúc lớn lao cho gia đình chăng?
Chính vì vậy, thường vào những ngày đầu đầu thu, khi mà heo may chỉ vừa kịp thổi qua rồi vướng lại trên mái tóc, nó lại tự cho phép mình rời bỏ vòng xoáy xã hội để đi tìm mùa thu của riêng mình. Rồi bắt đầu từ một sớm tinh mơ, nó ra khỏi nhà mà không mang theo bất cứ thứ công nghệ hiện đại nào trên người. Dẹp hết những thứ thông minh chỉ giỏi làm trò nịnh nọt tiêu khiển đang ăn dần nuốt mòn sự chân thành của con người. Chỉ có bóp tiền, sổ tay, bút và chiếc điện thoại đập đá thần thánh trắng đen chỉ để gọi và nghe. Nó thực sự muốn tìm kiếm mùa thu hay đơn giản chỉ là tìm lại khoảng an yên của một cậu bé mười sáu chưa vướng sự đời? Chỉ trái tim nó mới có câu trả lời chính xác nhất.
Nó lên một chiếc xe buýt bất kì ở bến xe, và ngồi đến trạm cuối, rồi lại leo lên một chiếc xe khác, không biết trước đích đến, cũng chẳng màn trên xe có ai. Ngắm nhìn mọi thứ qua ô cửa sổ, thả hồn mình trôi theo dòng người đang cuồn cuộn ngoài kia, nó vô tình tìm được thân ảnh của chính mình trong dòng cuộn đó. Rồi nó hốt hoảng đến mức phải tự vấn lại bản thân, phải chăng mình cũng đang sống một cuộc đời như thế. Vô vị, tẻ nhạt, chỉ biết lao đi, rồi lại lao đi… Cứ thế, nó đi gần hết các con đường của thành phố mang tên Bác - nơi mà người dân vẫn thường quen gọi hai tiếng thân thương Sài Gòn. Nó nhìn, nó nghe, nó ngửi, nó nếm, nó sờ, nó cảm nhận mọi thứ bằng tất các giác quan mà nó có, về cái nơi nó được sinh ra, được nuôi dưỡng bằng tình yêu của gia đình, của thành phố để lớn lên, nhưng là ở một vị trí khác, một góc nhìn hoàn toàn mới mẻ khiến nó phải say mê.
Nhưng rồi, sau một cuộc hành trình miệt mài tìm kiếm, tất cả những gì nó đã nhìn thấy và cảm nhận được, chỉ để khẳng định rằng mùa thu mơ ước kia hoàn toàn không thể nào xảy ở cái đất Sài thành này được. Về cơ bản là trái với quy luật tự nhiên, trái với lý lẽ thường tình, nên chẳng bao giờ mùa thu ấy được chia ở thì hiện tại đơn.
Có bao giờ bạn nhận ra rằng, cái nơi mà mình gắn bó bao nhiêu năm qua, lại chẳng thuộc về mình?
Và mình, cũng chẳng thuộc về nơi đó… Thế rồi, sau một cuộc hành trình rong ruổi tìm kiếm mùa thu, nó lại trở về nhà. Nó lại kết nối với người thân, với bạn bè, với mạng xã hội và tiếp tục hoà mình vào vòng quay thường ngày ấy. Có người bảo nó sống quá nặng tình, lệ thuộc quá nhiều vào cảm xúc. Nhưng rồi cũng có người nhận xét nó bạc tình, nhiều lúc phũ phàng và nhẫn tâm đến đáng sợ. Người ta đó, chỉ nghe, chỉ nhìn, chỉ cảm nhận nó qua đôi ba lần nó bộc lộ cảm xúc, chứ nào có biết, có hiểu, có thấy nó đã, đang và sẽ trải qua những gì. Ai đó đã từng nói “Người ngoài cuộc luôn là những người sáng suốt nhất”. Không đâu! Người ngoài cuộc có bao giờ trải qua những nỗi đau của người bên trong đâu mà hiểu được đau là thật, nên cảm xúc cũng là thật.
Và rồi nó chua xót nhận ra "mùa thu" chỉ là thinh không, là sự yên lặng vô cùng, là được chạm vào mùi hơi của sương cùng với mùi của cây cỏ và những bụi hoa dại ngơ ngác bên đường.
Như nhà văn Khải Đơn có viết "Mùa thu, khi nỗi nhớ trở nên xôn xao mơ màng, tôi chỉ là một đứa bé đeo giày vào, đi loanh hoanh trên mấy ngả đường xanh xao. Tìm thử xem liệu các nỗi nhớ có kịp trở về, khi tôi quay lại với thực tại của mình."
Và Sài Gòn chẳng thể tìm thấy mùa thu!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Là vì em yêu anh
Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.
Chuyện ngày mưa
Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.
Đất và nước
Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.
Mùa thu vắng em
Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.
Người thầy đầu tiên
Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.
Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa
Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.
Anh yêu Đất nước, anh yêu em
Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.
Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+
Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?
Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta
Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.
Mẹ còn trong trái tim con
Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.