Sài Gòn chẳng thể tìm thấy mùa thu
2017-10-30 01:20
Tác giả:

Đi cùng những ngày nắng, mưa Sài Gòn có lắm chuyện khiến nó phải sầu não như vậy không?
Bước song hành nhưng thực chất mưa lại là một đôi oan gia với những ngày nắng. Một đôi oan gia khắc khẩu cả một đời chỉ biết rượt đuổi nhau, tranh nhau từng khoảng không gian, giành nhau từng tảng mây trời.
Thực ra, ngoài khác nhau về những quy luật và tính chất vật lí, xét về “tính cách”, thì mưa Sài Gòn cũng khó ở như nắng mà thôi. Đều là những cô nàng đỏng đảnh lắm tật, nhưng đầy tình. Nó thích mưa, ừ, về cơ bản thì mưa làm dịu đi cái nắng nóng của Sài Gòn, còn sâu xa là vì nó thích, thế thôi. Nó thích được xách con xe mà nó gọi là "con quỷ đỏ" dạo quanh sài gòn vào những lúc trời mưa. Nó thích ngửi mùi khói café bốc lên từ một góc bàn có ô cửa kính nhỏ. Nó yêu đến phát nghiện cảm giác ngồi nhâm nhi thứ đồ uống đắng “ngọt” kia, thong dong ngồi nhìn ngắm dòng người đang nháo nhào, vội vã trùm "áo mưa" tìm về nơi chốn họ thuộc về. Nó thường ôm quyển sách nó tâm đắc, thưởng thức miếng bánh, nhấm nháp tách trà, ngồi bên cửa sổ nhìn ra những giọt mưa rơi xuống đất rồi vỡ tan. À, nó còn vô cùng thích thú những thứ vụn vỡ như những bong bóng mưa Sài Gòn.

Sâu thẳm trong nó, nó yêu mùa thu vô cùng. Nhưng Sài Gòn ích kỷ lắm, chẳng bao giờ cho nó cảm nhận được rõ ràng một mùa thu thật sự là như thế nào?
Có phải vì không thể thấu nên nó mới yêu?
Có phải vì chưa từng nắm bắt nên mới mưu cầu chiếm hữu?
Để rồi, dù không thể thấu hiểu cũng không thể nắm bắt, nó vẫn đem lòng khát khao và yêu mùa thu ảo vọng kia một cách đắm say, không lối thoát. Giống như cách mà một chàng trai Sài Gòn dành hết mọi thứ tốt đẹp trên đời để trao cho người con gái họ yêu.
Hay đơn giản, nó thích là vì nó được sinh ra vào mùa thu, nên nó tự cho rằng mình đã xua tan đi cái nóng nực của mùa hè, mang lại niềm vui cho ba má, cho gia đình nó vào thời điểm nó mở mắt chào đời? Nó mỉm cười vì đã mang đến niềm hạnh phúc lớn lao cho gia đình chăng?
Chính vì vậy, thường vào những ngày đầu đầu thu, khi mà heo may chỉ vừa kịp thổi qua rồi vướng lại trên mái tóc, nó lại tự cho phép mình rời bỏ vòng xoáy xã hội để đi tìm mùa thu của riêng mình. Rồi bắt đầu từ một sớm tinh mơ, nó ra khỏi nhà mà không mang theo bất cứ thứ công nghệ hiện đại nào trên người. Dẹp hết những thứ thông minh chỉ giỏi làm trò nịnh nọt tiêu khiển đang ăn dần nuốt mòn sự chân thành của con người. Chỉ có bóp tiền, sổ tay, bút và chiếc điện thoại đập đá thần thánh trắng đen chỉ để gọi và nghe. Nó thực sự muốn tìm kiếm mùa thu hay đơn giản chỉ là tìm lại khoảng an yên của một cậu bé mười sáu chưa vướng sự đời? Chỉ trái tim nó mới có câu trả lời chính xác nhất.
Nó lên một chiếc xe buýt bất kì ở bến xe, và ngồi đến trạm cuối, rồi lại leo lên một chiếc xe khác, không biết trước đích đến, cũng chẳng màn trên xe có ai. Ngắm nhìn mọi thứ qua ô cửa sổ, thả hồn mình trôi theo dòng người đang cuồn cuộn ngoài kia, nó vô tình tìm được thân ảnh của chính mình trong dòng cuộn đó. Rồi nó hốt hoảng đến mức phải tự vấn lại bản thân, phải chăng mình cũng đang sống một cuộc đời như thế. Vô vị, tẻ nhạt, chỉ biết lao đi, rồi lại lao đi… Cứ thế, nó đi gần hết các con đường của thành phố mang tên Bác - nơi mà người dân vẫn thường quen gọi hai tiếng thân thương Sài Gòn. Nó nhìn, nó nghe, nó ngửi, nó nếm, nó sờ, nó cảm nhận mọi thứ bằng tất các giác quan mà nó có, về cái nơi nó được sinh ra, được nuôi dưỡng bằng tình yêu của gia đình, của thành phố để lớn lên, nhưng là ở một vị trí khác, một góc nhìn hoàn toàn mới mẻ khiến nó phải say mê.

Nhưng rồi, sau một cuộc hành trình miệt mài tìm kiếm, tất cả những gì nó đã nhìn thấy và cảm nhận được, chỉ để khẳng định rằng mùa thu mơ ước kia hoàn toàn không thể nào xảy ở cái đất Sài thành này được. Về cơ bản là trái với quy luật tự nhiên, trái với lý lẽ thường tình, nên chẳng bao giờ mùa thu ấy được chia ở thì hiện tại đơn.
Có bao giờ bạn nhận ra rằng, cái nơi mà mình gắn bó bao nhiêu năm qua, lại chẳng thuộc về mình?
Và mình, cũng chẳng thuộc về nơi đó… Thế rồi, sau một cuộc hành trình rong ruổi tìm kiếm mùa thu, nó lại trở về nhà. Nó lại kết nối với người thân, với bạn bè, với mạng xã hội và tiếp tục hoà mình vào vòng quay thường ngày ấy. Có người bảo nó sống quá nặng tình, lệ thuộc quá nhiều vào cảm xúc. Nhưng rồi cũng có người nhận xét nó bạc tình, nhiều lúc phũ phàng và nhẫn tâm đến đáng sợ. Người ta đó, chỉ nghe, chỉ nhìn, chỉ cảm nhận nó qua đôi ba lần nó bộc lộ cảm xúc, chứ nào có biết, có hiểu, có thấy nó đã, đang và sẽ trải qua những gì. Ai đó đã từng nói “Người ngoài cuộc luôn là những người sáng suốt nhất”. Không đâu! Người ngoài cuộc có bao giờ trải qua những nỗi đau của người bên trong đâu mà hiểu được đau là thật, nên cảm xúc cũng là thật.

Và rồi nó chua xót nhận ra "mùa thu" chỉ là thinh không, là sự yên lặng vô cùng, là được chạm vào mùi hơi của sương cùng với mùi của cây cỏ và những bụi hoa dại ngơ ngác bên đường.
Như nhà văn Khải Đơn có viết "Mùa thu, khi nỗi nhớ trở nên xôn xao mơ màng, tôi chỉ là một đứa bé đeo giày vào, đi loanh hoanh trên mấy ngả đường xanh xao. Tìm thử xem liệu các nỗi nhớ có kịp trở về, khi tôi quay lại với thực tại của mình."
Và Sài Gòn chẳng thể tìm thấy mùa thu!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thay đổi để không tự gây áp lực cho bản thân
Giữ hình ảnh cô gái năng động, tự tin, mạnh mẽ, độc lập trong mắt bạn bè, đồng nghiệp khiến Nguyễn Hoàng Anh (ở quận 5, TPHCM) thực sự mệt mỏi. Cô đã chọn cách thay đổi, không tự gây áp lực cho bản thân theo những cách sau đây.

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.